ANH HÙNG CA - Trang 322

Lời tuy đã ra khỏi miệng nhưng mũi thương vẫn không đâm tới. Quy Hải

Minh đứng lặng im ở đó, trên cánh tay nổi rõ gân xanh, có điều lại chẳng
thể đâm mũi thương về phía trước được.

Đúng vào lúc này, từ phía sau lưng bỗng vang lại một tiếng kêu kinh

hãi.Thì ra Ngôn Nhược Thi cảm nhận được sự chấn động của ngọn núi, bèn
chạy ra ngoài. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Ngôn Nhược Thi không chút
nghĩ ngợi, vội nhào tới giữ chặt lấy cánh tay của Quy Hải Minh, không cho
y ra tay, đồng thời nôn nóng hô lên với Tiêu Hành Chi: “Tiêu lang, mau
chạy đi! Mau chạy đi!”

Nghe thấy những lời này, Quy Hải Minh bất giác cảm thấy bên tai nổ

uỳnh một tiếng, thời gian như đảo ngược. Y dường như lại nhìn thấy ánh
lửa đầy trời, nhìn thấy kiếm trận lấp lánh, nhìn thấy cha giẫn dữ gào thét
trong biển lửa, nhưng rồi cuối cùng vẫn bị loạn kiếm hạ sát, nhìn thấy mẹ
rơm rớm lệ, khẽ hôn lên trán y một cái, sau đó hóa về nguyên hình xông ra
ngoài động phủ…

Đầu ngón tay hơi run rẩy, Quy Hải Minh chậm rãi buông cây trường

thương trong tay. Đôi mắt lạnh băng của y vằn lên những tia máu. Y từ từ
ngước mắt lên, khàn giọng nói: “Năm xưa, người phàm vì muốn tạo phong
ấn ở Đông Hải mà mặc sức tàn sát yêu linh, cướp nội đan. Giờ đây, ta vì
muốn cha mẹ được tái sinh mà định giết một người không có oán thù gì với
mình. Nếu ta thật sự xuống tay, vậy thì có gì khác với những kẻ bỉ ổi vô sỉ
kia chứ? Ngươi… đi đi!”

Thấy y đã bỏ ngọn thương đoạt mạng xuống, Ngôn Nhược Thi vội chạy

tới bên cạnh Tiêu Hành Chi, đỡ lấy thân thể đang lắc lư chực ngã của y.
Tiêu Hành Chi đưa tay lau đi vệt máu bên khóe miệng, hai tay ôm quyền,
lại ho ra một ngụm máu tươi, sau đó mới nói được thành lời: “Đa… đa tạ
ơn không giết…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.