ANH HÙNG CA - Trang 325

Mấy người Tiểu Trúc vừa mới rời khỏi núi Đoạn Vân chưa lâu, Tất Phi

bỗng nhớ ra trên người mình đang có sẵn mấy vị thuốc, chỉ cần điều chế
một chút là sẽ có công hiệu an thần tĩnh khí, vừa rồi vì đi vội quá nên quên
mất không giao cho hai người Tiêu Hành Chi và Ngôn Nhược Thi. Nghe y
kể lại nguồn cơn, Mặc Bạch tiên quân bật cười chêu chọc: “Đúng là bên
mép không lông, làm việc lông bông.”

“Phải rồi, phải rồi.” Tiểu Trúc cười híp mắt lại, vui vẻ nói: “Trên người

sư phụ toàn lông là lông, cho nên làm việc gì cũng đáng tin cậy nhất trần
đời.!”

Bị đồ nhi của mình trêu chọc, Mặc Bạch hậm hực đưa tay tới xoa đầu

nàng một cái, đồng thời làu bàu nói: “Nha đầu, ta thấy công phu pháp thuật
là của ngươi cũng chẳng tăng được mấy, chỉ giỏi ngón võ mồm thôi.”

“Quá khen, quá khen rồi!Đều là nhờ sư phụ biết cách dậy dỗ ấy

mà.”Tiểu Trúc cười hì hì phản kích.”Cứ nhắc tới chuyện dạy pháp thuật là
sư phụ liền buồn ngủ, còn khi huyên thuyên thì lúc nào cũng hăng hái vô
cùng.”

Trong khi hai thầy trò đấu khẩu với nhau, Mặc Bạch đã lại một lần nữa

thi triển thuật Lãm Phong Thần Hành, quay trở lại núi Đoạn Vân. Nhưng
khi vừa tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ba người đều không khỏi
sững sờ…

Cặp phu thê vốn rất mực thương yêu lẫn nhau và từng trải qua vô vàn

khó khăn trắc trở ấy lúc này đang cùng nằm giữa vũng máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.