ANH HÙNG CA - Trang 356

Nghe thấy những lời này, Bạch Trạch lại ôm quyền hành lễ, nói: “Thì ra

là tiên quân ra tay, khiến con yêu nghiệt đó bị ghìm chân nơi hoang dã,
tránh cho sinh linh gặp họa. Mỗ kinh nghiệm còn ít, chưa từng ra ngoài rèn
luyện bao giờ, chỉ có một thân pháp lực mà thôi, thế nên mới trúng phải
cạm bẫy của yêu nghiệt. May mà mỗ còn chưa quên sở học bình sinh, cuối
cùng vẫn giết được con Cổ Điêu đó, coi như đã hoàn thành sứ mệnh.”

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi!” Tiểu Trúc vỗ tay bồm bộp cho đến khi hai bàn

tay nhỏ bé đỏ tấy cả lên. Thế rồi cô bé nhảy xuống ghế, chạy tới bên cạnh
Bạch Trạch, ngẩng đầu, cười híp mắt nhìn y. “Bạch Trạch ca ca lợi hại quá,
mới thoáng đó mà đã giết được con yêu quái xấu xa kia!”

Mặc Bạch gật đầu, cười nói: “Bạch Trạch quả không thẹn là thần thú có

linh lực mạnh nhất trên núi Côn Luân. Nếu đổi lại là ta, sau khi bị trúng
phải khói độc của nó thì tuyệt đối không thể nào giết chết nó rồi toàn thân
rút lui được.”

“Oa, thần thú mạnh nhất, thật lợi hại!” Tiểu Trúc ngạc nhiên bật thốt, có

điều ngay sau đó lại nghiêng đầu qua một bên, đổi sang thần thái nghi hoặc:
“Nhưng Bạch Trạch ca ca ơi, huynh lợi hại như thế thế, lại giết chết được
Cổ Điêu rồi, cớ gì về sau lại biết thành một con dê non, còn sa vào cạm bẫy
của thợ săn?”

Nghe cô bé hỏi vậy, Bạch Trạch bất giác tỏ vẻ xấu hổ. “Nói ra thì hổ

thẹn, trận chiến ấy kỳ thực vất vả vô cùng. Mỗ tuy giành được phần thắng
nhưng cũng là thắng thảm, phải quay trở lại nguyên hình. Thêm vào đó, mỗ
còn bị khí độc xâm nhập vào não, trong cơn mơ màng mới đưa chân vào
bẫy kẹp được giấu trong núi, may mà được người phụ nữ họ Liễu kia cứu.”

Tiểu Trúc giật mình bừng tỉnh, nói: “Thì ra là thế. Liễu ma ma thật đáng

thương, nhất định là ma ma vẫn còn rất nhớ Cương Tử nên mới chưa từ bỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.