ANH HÙNG CA - Trang 358

nói: “Lông… Con muốn có lông cơ…”

Mặc Bạch khẽ mỉm cười, trong nụ cười mang theo ba phần bất lực, bảy

phần cưng nựng. Chỉ thấy trong căn nhà gỗ chợt bốc lên một làn khói trắng
bao bọc xung quanh Mặc Bạch. Sau khi khói trắng tan đi, người thanh niên
gầy gộc, tuấn tú đã biến mất chẳng còn bóng dáng, thay vào đó là một con
gấu trúc nửa đen nửa trắng, thân hình tròn xoe, trong lòng vẫn còn ôm cô
bé trắng trẻo đáng yêu kia. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Tiểu Trúc đưa tay
ôm lấy cái tay phủ đầy lông mềm mại của sư phụ, không ngừng dụi mặt
vào lớp lông đó, rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

“Đã khiến các hạ chê cười rồi.” Mặc Bạch ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn

Bạch Trạch, hạ thấp giọng nói.

“Nuôi con không dễ, tiên quân thực đã vất vả rồi.” Bạch Trạch mỉm

cười, lắc đầu, sau chốc lát bỗng thu nụ cười lại, khẽ nói: “Có điều, đứa bé
này dường như là một người phàm, tiên quân không lo rằng sau này lớn lên
nó sẽ già nua và chết đi ư?”

Mặc Bạch hơi đờ người ra, rồi cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng mình, thấy

nó đang ngủ rất say, khuôn mặt hồng hào vùi vào giữa lớp lông mềm mại.
trong bộ dạng gấu trúc hiện giờ, trên mặt Mặc Bạch không thể hiện một tia
biểu cảm nào, có điều cặp mắt đen láy kia lại trở nên dịu dàng hơn. Chỉ
nghe y điềm đạm nói: “Ta vốn không định qua lại gì với loài người, vậy
nhưng lại tình cờ gặp nó, chuyện này thực đúng là do ý trời. Còn về vấn đề
tuổi thọ… Nuôi con đến trăm tuổi, lo lắng cho con mất chín mươi chín
năm, bậc làm cha mẹ mà có thể lo nghĩ cho con mình cả đời, đó chẳng phải
là chuyện đáng mừng ư?”

Nói tới đây, Mặc Bạch cố tình chuyển chủ đề: “Còn ngươi thì sao, đang

có dự định gì vậy? Cổ Điêu đã bị diệt trừ, ngươi lẽ ra phải quay về Côn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.