ANH HÙNG CA - Trang 380

“Sao vậy? Mày cũng muốn uống à?” Thương Minh cười vang, bèn vứt

chiếc hồ lô ngọc phỉ thúy qua.

Con gấu trúc dùng đôi tay núc ních của mình đón lấy chiếc hồ lô rượu,

sau đó học theo bộ dạng của Thương Minh vừa rồi, ngửa đầu, nâng hồ lô
lên uống một ngụm rượu thật lớn. Ngay sau đó, nó tỏ ra sợ hãi vô cùng, vội
vàng thè lưỡi nhổ phì phì, đồng thời vứt chiếc hồ lô xuống đất. Nhưng chỉ
sau chốc lát, lại nhặt hồ lô rượu lên, khẽ nhấp một ngụm nhỏ. Sau khoảng
thời gian chừng một tuần trà, con gấu trúc không ngồi yên được nữa, lâng
lâng bò dậy, loạng choạng bước đi trên mặt đất, hết rẽ bên này lại ngoặt bên
kia, cuối cùng đâm vào đùi của Thương Minh, gục luôn xuống bên cạnh y,
cái đầu lông lá gối vào đùi y.

“Ha ha, nhóc con ngươi quá là rất hợp tính với ta đấy!” Thương Minh

cười ha hả, đưa tay tới khẽ vò đầu con gấu trúc, sau khi suy nghĩ một lát
bèn cười nói: “Chúng ta rất có duyên với nhau, vậy ta sẽ giúp ngươi một
tay để sau này ta còn có bạn rượu.”

Dứt lời, Thương Minh bèn lấy từ trong vạt áo ra món pháp bảo Vân Sinh

kính, lại lấy kiếm rạch một đường trên cánh tay, dùng máu của thần biến
thành một sợi chỉ màu đỏ, buộc Vân Sinh kính vào cổ con gấu trúc.

Sau khi lành vết thương, Thương Minh tuy đã trở về Thiên Đình phục

mệnh nhưng cứ cách đôi ba ngày lại xuống trần gian, đi tìm người bạn rượu
kia uống túy lúy một phen, đồng thời gọi đối phương là Tiểu Hắc Bạch.
Con gấu trúc ấy nhờ có bảo vật Thiên Đình là Vân Sinh kính nên bắt đầu có
thể hấp thu linh khí trong trời đất, tu vi tiến bộ rất nhanh. Cùng với đó, nhờ
có sợi chỉ máu của Thương Minh bảo vệ nên đừng nói là mãnh thú nơi
hoang dã, ngay cả yêu ma cũng chẳng thể lại gần để làm hại tính mạng nó.
Chỉ mất ba mươi năm, Tiểu Hắc Bạch đã có thể mở miệng nói tiếng người,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.