ANH HÙNG CA - Trang 381

trò chuyện trôi chảy với Thương Minh. Hai trăm năm sau, Tiểu Hắc Bạch
rốt cuộc đã có thể hóa thành hình người, lấy bộ dạng là một thư sinh tóc
đen, áo trắng, tự xưng là Mặc Bạch, đồng thời chính thức lên sống ở núi
Đoạn Vân, đọc vô số cổ tịch trong thiên hạ, tu thân dưỡng tính.

Chuyện cũ từ mấy trăm năm trước hệt như một giấc mộng mịt mờ hư ảo.

Thương Minh vẫn còn nhớ cảnh tượng con gấu trúc nửa đen nửa trắng rón
rén bò trên mặt đất ăn trộm rượu hồi đầu mới gặp, cũng vẫn nhớ rõ vị thư
sinh tuấn tú nhờ có Vân Sinh kính mà tu luyện được ngàn năm đạo hạnh ấy
đã cười và nói với y rằng: “Hảo hữu, vậy thì ta không khách sáo nữa nhé!”
Rồi liền giật lấy chiếc hồ lô ngọc phỉ thúy của y, kiên quyết không chịu trả
lại.

Thương Minh lại càng nhớ rõ, mười chín năm trước, vị bằng hữu với

giao tình mấy trăm năm đó đã ôm vò rượu trong tay, nói với y về lời hứa
“phi thăng”, nhưng kể từ đó lại biến mất khỏi cõi trần, hoàn toàn chẳng còn
tăm tích.

Đêm đó, trên núi Đoạn Vân, trăng tròn treo cao, ánh bạc tỏa khắp, hai

người ngồi uống rượu với nhau, trong cuộc rượu chủ yếu là Mặc Bạch
huyên thuyên kể về những chuyện thú vị nơi sơn dã, chẳng hạn như con
cáo ở đâu tu luyện được thành tinh, cây hòe ở chỗ nào đã ngưng tụ được
yêu phách. Đối với Thương Minh, những tin tức vụn vặt về đám tiểu yêu ấy
chẳng hề thú vị, nhưng y đã sớm quen với cảnh tượng bằng hữu của mình
ôm vò rượu trong tay mà càm ràm ca cẩm. Sau ngàn năm cô độc, đây là
người bằng hữu duy nhất thường xuyên bầu bạn với y.

“… Sau đó, con tiểu yêu thật sự đã bị người kia dọa nạt, nghĩ rằng dùng

nước miếng là có thể lấy được tính mạng của nó, bèn một mực cõng người
kia về nhà! Ha ha, yêu quái mà lại bị con người lừa gạt, ngươi nói xem
chuyện này có buồn cười không… Ợ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.