ANH HÙNG CA - Trang 388

“Nha đầu.” Thương Minh chậm rãi nói. “Tu vi của ngươi còn nông cạn,

phải cẩn thận đấy!”

Nói rồi, Thương Minh ngưng tụ ra một quầng sáng màu vàng nơi đầu

ngón tay, điểm nhẹ vào trán của Tiểu Trúc, quầng sáng lập tức chui vào
trong đó. Tiểu Trúc bất giác cảm thấy đỉnh đầu ấm áp, trong đầu đột nhiên
xuất hiện rất nhiều phù chú mà mình chưa từng nghe nói tới. Nhất thời
nàng cảm thấy có chút ngẩn ngơ, trước mắt xuất hiện một bóng dáng mơ
hồ, tay cầm song kiếm thi triển một bộ kiếm pháp tinh diệu vô song. Sau
chừng nửa tuần hương, Tiểu Trúc phát hiện sương mù trước mắt đã tan hết,
thần trí khôi phục lại sự tỉnh táo, hơn nữa trong cơ thể còn ngợp đầy chân
khí ấm áp. Mãi đến lúc này, nàng mới hiểu ra, thì ra vừa rồi Thương Minh
đã ngấm ngầm dùng thần lực truyền thụ cho nàng kiếm pháp vô song.

“Đa tạ Thương Minh sư phụ!” Tiểu Trúc quỳ xuống khấu đầu, nhưng lại

bị Thương Minh né tránh. Y hơi nhếch khóe môi, cười giễu cợt, nói: “Đừng
bái lạy ta, ta không phải là sư phụ của ngươi. Chuyến đi này hung hiểm,
nếu ngươi có mệnh hệ gì, dù sư phụ ngươi có sống lại ắt cũng sẽ liều mạng
với ta.”

Nghe y nói vậy, Tiểu Trúc bất giác thầm tưởng tượng ra bộ dạng tức tối

đi tìm hảo hữu tính sổ của sư phụ gấu trúc, tâm trạng buồn bã vốn luôn đeo
bám nàng trong suốt thời gian qua đã với bớt đi nhiều, bên khóe miệng hiện
ra một nụ cười tươi. Trên khuôn mặt thanh tú còn vương dấu lệ, nụ cười ấy
thực chẳng khác nào bầu trời lúc mưa tạnh mây tan, toát ra một thứ thần
thái rực rỡ không lời nào tả nổi, trong cặp mắt màu hổ phách ánh lên những
tia sáng ngợp đầy niềm hy vọng. “Thương Minh sư phụ yên tâm, con nhất
định sẽ tìm đủ bốn món pháp bảo đó, giúp Mặc Bạch sư phụ sống lại rồi cãi
nhau với người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.