ANH HÙNG CA - Trang 439

Nói tới đây, nàng liền dõi mắt nhìn về phía bức tượng thần được đặt

chính giữa tháp, lại tiếp: “Liệu có phải nó nằm trong bức tượng thần kia
không nhỉ?”

“Cứ thử xem là biết ngay thôi.” Quy Hải Minh lạnh lùng nói, đoạn giơ

trường thương lên, đánh thẳng về phía bức tượng thần. Đó là một bức
tượng đúc bằng đồng, bên ngoài mạ vàng, vốn vô cùng cứng rắn, song dưới
nhát thương của Quy Hải Minh thì lại chẳng khác gì củi mục, sau nháy mắt
đã vỡ ra làm hai nửa và đổ xuống đất, có điều bên trong lại chẳng có gì.
Trong đôi mắt lạnh băng thoáng qua một tia ảm đạm, Quy Hải Minh lạnh
lùng nói: “Lại nào!”

Dứt lời, y chống tay vào hàng lan can gỗ, tung người nhảy thẳng xuống

tầng ba của bảo tháp, nhanh chóng đứng vững. Đúng lúc y vung tay phải,
chuẩn bị đánh ngọn trường thương về phía bức tượng thần ở tầng này, chợt
nghe Tiểu Trúc khẽ gọi: “Chờ đã, có linh khí!”

Lời của nàng vừa dứt, từ tầng dưới cùng của tòa tháp đã vang lên một

tiếng động khe khẽ, dường như có người đẩy cửa bước vào. Tiểu Trúc bước
lên trước một bước, bám tay vào hàng lan can của cầu thang hình xoắn ốc,
thò đầu nhìn xuống dưới, thấy từ chỗ cửa lớn của tầng một có hai người áo
đen xông vào. Người dẫn đầu đeo một chiếc mặt nạ màu đen, bộ dạng lén
la lén lút, liên tục ngó trái ngó phải, chờ sau khi người đi theo phía sau
cũng đã bước vào mới đóng cửa, cài then lại. Người đó gỡ chiếc mặt nạ
màu đen che mặt xuống, lấy bùi nhùi ra châm lửa lên, sau đó cười nói:
“Thật không nhìn ra thứ thuốc Trầm Miên Nịch Mộng này của ngươi lại
hữu dụng như thế, mười mấy người mà sau một thoáng đã ngủ gục hết rồi.
Này, Tiểu Bạch, ngươi kiếm đâu ra thứ thuốc này vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.