ANH HÙNG CA - Trang 463

Cả đám người cùng cười rộ, đồng thời đưa mắt nhìn Giác Đoan đã bị

trọng thương bằng ánh mắt xấu xa. Thứ ánh mắt đó cứ như đang nhìn một
khối thịt kho đã được nấu sẵn vậy. Một kẻ trong số đó còn ra vẻ tiếc nuối
nói: “Đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi, chứ nếu thật sự giết
chết nó thì chẳng biết có thể bắt được con thứ hai về đây không. Đến lúc
đó, các trưởng lão mà trách tội, chúng ta đều không gánh nổi trách nhiệm.”

Câu nói ấy lập tức khiến cho Giác Đoan nổi điên, nó cố gắng dùng tứ chi

tấn công kẻ địch, nhưng cả tứ chi đều đã bị xích sắt trói chặt, chỉ có thể
phát ra những tiếng loảng xoảng chứ không di chuyển được chút nào. Dưới
ánh lửa bập bùng, bóng dáng tả tơi thê thảm của con linh thú một sừng in
lên bức vách, chỉ thấy đầm đìa máu tươi và trơ trọi, rõ ràng là đã bị người
ta cắt hết móng vuốt rồi.

Muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.

Tám chữ ấy bỗng nhiên lóe hiện trong đầu Lục Linh, khiến cô ta cảm

thấy khí huyết sôi trào, cảm giác giận dữ ngùn ngụt dâng cao. Khi nhìn thấy
một gã đệ tử Xích Vân lâu lại đưa lưỡi đao về phía một con Diệt Mông
Điểu, định cắt một miếng thịt từ trên cái cánh tả tơi tàn tạ của nó, cô ta thực
sự không sao nhịn nổi nữa, bèn cầm bán nguyệt kích chém mạnh về phía
trước, phá tường xông ra ngoài, quát to:

“Dừng tay!”

Sau tiếng quát ấy, nền đá xanh bị cây bán nguyệt kích chém vỡ tan, khói

bụi bay lên mù mịt, một thân hình ngạo nghễ tựa thiên binh trên trời xuất
hiện. Thấy cảnh này, đám đệ tử Xích Vân lâu đều ngây người, rồi một kẻ
trừng mắt giận dữ, lớn tiếng chất vấn: “Con đàn bà từ đâu đến, lại dám gây
chuyện ở Xích Vân lâu ta ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.