ANH HÙNG CA - Trang 47

Nguyệt Tiểu Trúc lao nhanh tới chặn trước mặt sư phụ, cặp mắt màu hổ
phách quét qua đám kẻđịch một lượt. “Chớ đụng vào sư phụ ta!”

“Ta cứ đụng đấy, thì sao nào?” Lục Linh vung mạnh bán nguyệt kích một

cái, đánh thẳng về phía Tiểu Trúc.

Tiểu Trúc không dám né tránh, sợ cây trường kích đó sẽ làm sư phụ mình

bị thương, đành giơ sợi dây trong tay lên gắng gượng chặn chiêu này của
đối phương. Lục Linh vốn là đại đệ tử của Độ Tội cốc, xét về mặt thân thủ
đã có thể xếp vào hàng nhất lưu ở Thần Châu, một người thường ngày vốn
lười luyện võ như Tiểu Trúc há có thể địch lại? Nhát kích này đánh xuống
mang theo sức nặng ngàn cân, tuy Tiểu Trúc chặn lại được nhưng hai đầu
gối khuỵu hẳn xuống, bể khí Đan điền lại càng nhộn nhạo, khóe miệng rỉ ra
một dòng máu tươi. Nhưng nàng vẫn chẳng nhích sang bên chút nào, kiên
định chặn trước mặt sư phụ.

“Úi chà, con nha đầu này cứng cỏi ghê nhỉ!” Lận Bạch Trạch của Thập

Phương điện phẩy phất trần một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ
cười xấu xa, sau đó cất lời dối gạt: “Tiểu cô nương, chỉ cần cô chịu tránh
ra, bọn ta tuyệt đối sẽ không làm cô bị thương. Nhược bằng cô cứ nhất
quyết làm theo ý mình, bao che cho con súc sinh này, vậy thì chớ trách bọn
ta không biết thương hương tiếc ngọc.”

Tiểu Trúc quật cường dùng mu bàn tay lau đi vệt máu bên khóe miệng,

sau đó chớp chớp mắt, cố tình làm ra vẻ nghi hoặc nói: “Ô kìa, ở đâu ra con
tiểu súc sinh vậy nhỉ? Cứ kêu gâu gâu suốt thôi. Đúng là miệng chó chẳng
mọc được ngà voi.”

Lận Bạch Trạch nghe thế thì cả giận, gằn giọng nói: “Tiểu nha đầu,

ngươi muốn chết à!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.