ANH HÙNG CA - Trang 496

không còn là thành viên của Xích Vân lâu nữa, việc gì phải nói lời xin lỗi
thay bọn họ?”

Lời của nàng còn chưa dứt, con Giác Đoan đó đột nhiên run rẩy. Trước

lúc chết, nó dường như rơi vào trạng thái hồi quang phản chiếu, đột ngột
mở bừng mắt. Vốn là loài thú báo điềm lành, chỉ ăn hổ báo, không bao giờ
làm hại con người, vậy mà giờ đây trông sắc mặt nó vô cùng dữ tợn, từ
trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ: “Chết… chết…”

Âm thanh đó ban đầu trầm thấp, về sau lớn dần, cuối cùng biến thành

tiếng gầm xé gan xé ruột, câu nào cũng chỉ có duy nhất một chữ “chết”.
Kèm theo những tiếng gầm đó, Giác Đoan vốn đã trọng thương tới mức
không chữa trị nổi bỗng từ từ đứng thẳng dậy. Từ trên thân thể nó chợt tỏa
ra một làn khói đen nồng đậm, lan rộng không ngừng, sau nháy mắt đã bao
trùm cả địa lao.

“Không hay rồi! Nó biết là mình không sống nổi nữa, liền hóa khí huyết

thành chất độc, định cho nổ tung bản thân để tất cả mọi người phải chết
cùng! Mau lùi lại!”

Thư sinh Tiểu Bạch nôn nóng nói, sau đó vội kéo cánh tay Tiểu Trúc đi

ra phía ngoài địa lao, đồng thời lên tiếng nhắc nhở Tất Phi. Nhưng Tất Phi
nghe xong lại lộ vẻ chần chừ, không hề xoay đầu bỏ chạy, còn đi vào bên
trong làn khói dày đặc. Tiểu Bạch bất giác ngẩn người, vội vàng hét lớn:
“Đừng ngốc như thế, huynh không ngăn nổi nó đâu!”

Bóng lưng Tất Phi dần dần biến mất trong làn khói đen, không thể nhìn

thấy nữa, chỉ có giọng nói ôn hòa của y là chậm rãi vang lên: “Dù không
ngăn cản được thì ta cũng phải thử một phen. Xích Vân lâu có ơn dưỡng
dục với ta, Nguyệt cô nương và Quy Hải huynh đối với ta cũng từng có ơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.