ANH HÙNG CA - Trang 547

một chiếc đèn lồng hình con thỏ rất đáng yêu, người lớn thì vận áo trắng
hơn tuyết, mái tóc dài đen nhánh. Y đưa tay tới, bế tiểu nha đầu lên, cung
khiêng trên vai mình…

Quy Hải Minh vốn đi sát phía sau, nhìn thấy nàng ngẩn ngơ như thế bèn

hơi nhướng đôi mày kiếm, trầm giọng hỏi: “Tiểu Trúc, xảy ra chuyện gì
vậy?”

“Muội, muội và sư phụ, từng sống ở nơi này!” Tiểu Trúc ngước mắt lên,

nhìn về phía người thanh niên lạnh lùng tuấn tú ở bên cạnh mình. Trong đôi
mắt màu hổ phách của nàng thấp thoáng ánh lên dấu lệ. Khi đó, nàng chưa
đầy bảy tuổi, hãy còn nhỏ quá, có rất nhiều người, rất nhiều việc không còn
nhớ rõ được nữa. Nàng chỉ lờ mờ nhớ là hồi trước bảy tuổi, mình đã cùng
sư phụ gấu trúc sống trong tòa thành nhỏ này. Khác với cuộc sống bình yên
tịch mịch trên núi Thanh Xuyên, ở nơi này thường xuyên vang lên tiếng
nói, tiếng cười, còn có những người hàng xóm nhiệt tình tốt bụng, có
những vị thúc thúc, thẩm thẩm thương yêu nàng, cho đến ngày người đó
xuất hiện…

“Này, hai người kia, cứ ngây ra đó làm cái gì vậy? Mau qua đây đi!”

Từ phía không xa vang lại tiếng gọi của Lận Bạch Trạch, khiến Tiểu

Trúc bị kéo ra khỏi dùng hồi ức. Nàng nhẹ nhàng đưa tay tới, lưu luyến
lướt nhẹ qua những chiếc lá trúc bên ngoài cửa, sau đó xoay người đi về
phía Lận Bạch Trạch.

Chỉ thấy Lận Bạch Trạch đang đứng dưới ngọn đèn lồng đỏ, đưa tay lên

gõ cửa. Không lâu sau, chỉ nghe “cạch” một tiếng, then cửa được người ta
tháo ra, cửa cổng vốn đóng chắt hé ra một cái khe nhỏ, từ bên trong lộ ra
một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.