ANH HÙNG CA - Trang 604

mặt nhỏ bé dính đầy tuyết trắng lên, nhìn về phía vầng trăng treo cao giữa
trời, cất giọng non nớt nhưng kiên định:

“Ta hiểu rồi, đây không phải là hồi ức thuở xưa, mà là thử thách đối với

ta...”

Đột nhiên, một luồng sáng màu xanh lam lóe lên, bao bọc lấy thân thể

Tiểu Trúc. Giữa ánh sáng ấy, thân hình nàng không còn là bộ dạng của một
cô bé sáu tuổi nữa, mà từ từ lớn dần lên, cuối cùng biến thành một thiếu nữ
thanh tú xinh đẹp.

“Từ nhỏ, ta đã được sư phụ nuôi dưỡng, kính người, yêu người, coi

người như cha ruột của mình.Trong trận chiến bên bờ Đông Hải, ta tận mắt
nhìn thấy sư phụ vì bảo vệ ta mà chết. Khi đó, ta gần như suy sụp hoàn
toàn, chẳng biết nên đi đâu về đâu, thậm chí từng nghĩ đến việc theo chân
sư phụ xuống suối vàng. Sợ sư phụ thật sự đã chết, sợ không cứu được sư
phụ, đây chính là tâm ma của ta...”

Ánh sáng tan đi, người thiếu nữ đứng giữa nền đất tuyết, cúi đầu nhìn

tấm thân gấu trúc kia, chậm rãi nói:

“Suốt quá trình rèn luyện, ta đã được làm quen với rất nhiều bằng hữu,

cũng nhìn thấy những cảnh tượng hết hợp rồi tan giữa chốn nhân gian. Ta
hiểu, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, cho dù là cha mẹ, cho dù là
sư phụ, thì cũng không thể nào bầu bạn bên ta cả đời. Rồi có một ngày,
người sẽ phải rời ta mà đi, nhưng cho dù không có sư phụ, ta vẫn phải sống
tiếp, đây kỳ thực cũng chính là điều mà sư phụ ta hy vọng...”

Nói tới đây, Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, ưỡn lưng thẳng tắp, kiên định nhìn

về phía vầng trăng vằng vặc giữa trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.