ANH HÙNG CA - Trang 634

thì lại lạm dụng tư hình, thiếu chút nữa thiêu chết cô ấy, món nợ mạng
người này ta sẽ thay mặt cô ấy xin các vị hoàn trả.”

Nghe Lục Linh chất vấn như vậy, vị đại thẩm vừa lên tiếng bất giác rúc

trở về trong đám người, không dám nói gì nữa. Gã đại hán vừa rồi thì lại
vung tay một cái, vỗ lên lưng một ông lão, nói: “Tôn bá bá, hãy nói cho
mọi người nghe con nữ yêu tinh này đã hại Bá Dũng nhà bá bá như thế nào
đi!”

Ông lão được gọi tên đó râu tóc bạc phơ, lưng hơi còng, trong tay còn

cầm một cây gậy chống. Với sắc mặt nặng nề, ông ta liếc nhìn nữ tử áo tím,
ánh mắt phức tạp, sau đó lại quay sang nhìn Lục Linh, nói: “Cô nương, đây
là chuyện nhà bọn ta, không liên quan gì tới cô, mong cô mau mau rời đi,
đừng bao che cho con yêu quái ác này nữa...”

“Ha ha, yêu quái thì nhất định đều là ác ư?”Lục Linh cắt ngang lời ông

ta, lớn tiếng nói: “Lão nhân gia, ông cũng đã sống đến từng này tuổi rồi,
kinh nghiệm nhất định vô cùng phong phú. Ông hãy thử nói xem, trong
mấy chục năm qua, ông có từng nhìn thấy con người nào táng tận lương
tâm, tội ác tày trời chưa?”

Ông lão hơi cau mày, không vui nói: “Cô nói vậy làcó ý gì? Muốn mang

con người ra so với yêu quái ư?”

“Đúng vậy! Ta đang so sánh con người với yêu quái đấy!” Lục Linh dội

mạnh cán cây bán nguyệt kích xuống đất, lớn tiếng nói: “Ta từng nhìn thấy
rất nhiều người táng tận lương tâm, tội ác tày trời, cũng từng nhìn thấy
những con yêu quái một lòng làm việc thiện, có tấm lòng Bồ Tát. Con
người đã có thể phân ra dăm bảy loại, có tốt có xấu, vậy thì tại sao yêu quái
lại không thể phân thiện ác?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.