ANH HÙNG CA - Trang 97

cán thương xuống đất, ngạo nghễ nói: “Cái gì mà sống chết do mệnh?
Mệnh ta do ta, chẳng phải do trời!”

Sắc mặt vị thần quan lại càng trở nên âm trầm, ông ta vừa định mở

miệng nói gì đó thì lại nghe thấy giọng nói trong trẻo ngọt ngào kia vang
lên giữa màn đêm mờ mịt: “Rắn con ca ca, huynh đừng vội tức giận, muội
nghĩ là muội hiểu được ý của vị thần quan đại nhân kia.”

Quy Hải Minh không ngờ Tiểu Trúc lại nói giúp cho đối phương, bất

giác hơi cau mày, lạnh lùng đưa mắt nhìn nàng. Vị cô nương thanh tú đáng
yêu ấy không hềbị ánh mắt của y làm cho sợ hãi, vẫn bình thản hỏi y:
“Huynh có còn nhớ cảnh Quách thúc săn được thỏ rừng, gà rừng mang về
lúc chúng ta mới vào thôn không?”

Không chờ y trả lời, Tiểu Trúc đã lại nói tiếp: “Theo lý mà nói, người

dân ở Đỉnh Sơn thôn đã qua đời từmười hai năm trước, nhưng vì hành vi
của Hồng Phi mà bọn họ đã sống lại vào lúc ban ngày. Bao nhiêu năm nay,
có bao nhiêu con vật lẽ ra không phải chết đã mất mạng trong tay những
người lẽ ra đã chết như Quách thúc? Sư phụ muội từng nói đạo trời mênh
mang, nhân quả tuần hoàn, thế nên những tính mạng lẽ ra không phải chết
ấy sẽ được tính nợ lên đầu tất thảy người dân của Đỉnh Sơn thôn, theo
huynh thì sau này bọn họ sẽ phải trả nợ như thế nào?”

Nghe thấy câu nói này của nàng, sắc mặt vị thần quan hòa hoãn hơn một

chút, đoạn ông ta gật đầu, nói: “Ngươi tuy là người phàm nhưng cũng khá
có tuệ căn đấy. Đúng vậy, mỗi một tính mạng ở đây đều có dính dáng đến
vòng luân hồi, ngươi thử nghĩ xem rốt cuộc đã có bao nhiêu chuyện bị làm
cho rối loạn chứ?”

Nói xong, ông ta lại quay sang nhìn Quách Hồng Phi lúc này đã hóa lại

thành hình người, giận dữ hỏi: “Yêu nghiệt, ngươi có biết vì hành động ngu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.