ANH HÙNG CHÍ - Trang 1005

Liễu Ngang Thiên lại nói:

- Hai đạo nhân mã này trên đường ngươi đẩy ta lấn không ai nhường ai, đều
sợ đối phương đoạt được công lao. Có điều nghĩa tử của Vương Anh chỉ là
hạng tôm tép thấp kém, há có thể tranh tiên cơ cùng lão tướng thiện chiến?
Song phương đuổi vài dặm thì nghĩa tử liền Vương Anh liền tụt lại phía
sau. Đại tướng kia mắt thấy sắp đuổi kịp đám Dã Tiên. Liền thúc ngựa lên
trước trầm vai khom lưng, định bắt giữ Khả Hãn đang trên ngựa lập hạ công
lao hạng mã.

- Ngay tại lúc này, nghĩa tử của Vương Anh ở phía sau lại không cam lòng,
không ngờ sai người bắn tên về đại tướng tiên phong kia. Kẻ này lòng lang
dạ xuống tay không hề dung tình, nhất thời loạn tiễn bắn cho cả người lẫn
ngựa của đại tướng kia thành như con nhím. Khả Hãn tận dụng thời cơ thì
vội chạy vào đường nhỏ, trốn mất tăm mất tích.

Tần Trọng Hải cùng Lư Vân đồng thời phì một tiếng, chỉ cảm thấy nghĩa tử
Vương Anh ác độc hèn hạ đến hết chỗ nói.

Liễu Ngang Thiên thở dài, nói:

- Sóng trước chưa tan sóng sau đã tới. Đại tướng tiên phong nọ oan ức chết
thảm, tướng sĩ thủ hạ của hắn tất nhiên là căm hận phẫn nộ, lập tức trở giáo
quay lại đối phó với nghĩa tử Vương Anh. Hai đạo nhân mã liều mạng nội
chiến trước trận địa địch, đánh đến hôn thiên ám địa, máu chảy thành sông.
Khả Hãn Dã Tiên vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc này thấy
hành động hoang đường cực độ của quân ta thì mừng rỡ, lập tức dốc toàn
bộ quân binh đánh ngược trở lại. Hai phe nhân mã đang tự tàn sát lẫn nhau,
sao có thể ứng phó thế công của Khả Hãn? Nhất thời bị giết đến thây chất
cao như núi, đại bại mà chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.