ANH HÙNG CHÍ - Trang 1314

- Giỏi cho một giáo đầu uy phong lẫm lẫm, lại muốn lấy một bàn tay của ta
để bồi tội? Vậy thì mau tới động thủ đi. Sao không dám lại đây?

Hách Chấn Tương hít một hơi thật sâu, quay đầu không muốn nhìn thấy ma
nữ đáng hận này. Hồ Mị Nhi lại cười lạnh:

- Đồ vô dụng, ngươi không dám động thủ, tưởng là ta sẽ bỏ qua?

Thị hét lên một tiếng, phất trần trên tay vung ra, quật thẳng tới đỉnh đầu
Hách Chấn Tương. Trên cây phất trần chứa đầy cơ quan âm độc, nếu trúng
đích thì sợ rằng Hách Chấn Tương không thể gượng dậy nổi.

An Đạo Kinh lắp bắp kinh hãi, không ngờ Hồ Mị Nhi có ý đả thương
người, đang muốn khuyên can thì Hách Chấn Tương đã lách mình sang một
bên, dễ dàng tránh được sát chiêu nọ. Hồ Mị Nhi thấy hắn né tránh thoải
mái, tựa hồ còn dư lực thì vừa sợ vừa giận, quát một tiếng:

- Chịu chết đi!

Thoáng chốc phất trần xoay tròn phát động ám khí, cả ngàn cây ngân châm
mãnh liệt bắn về Hách Chấn Tương.

Hách Chấn Tương không tránh không né mà giương giọng bật hơi. Trong
khoảng khắc, y phục toàn thân hắn phồng lên như bóng khí. Ngân châm bắn
tới tựa như chạm phải tường đồng vách sắt, toàn bộ rớt xuống.

Hồ Mị Nhi chấn động thầm nghĩ:

- Võ công của người này cao thâm không tưởng như vậy! Bằng sức một
mình ta không thể đối phó nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.