ANH HÙNG CHÍ - Trang 157

- Phụ thân nói với ta, ba cái rương cũng chỉ dùng che mắt, bảo vật thực sự
thì mấy ngày nay người đều mang trên thân. Ta hỏi gia phụ: ‘Rốt cuộc là ai
to gan như vậy, không ngờ dám xuống tay với sư thúc?’. Gia phụ đau khổ
suy nghĩ nhưng cuối cùng cũng không biết. Lúc đó không có manh mối gi,
ta chỉ còn cách suy đoán lung tung, đoán rằng do đám giặc cỏ trên Nộ
Thương Sơn gây ra. Gia phụ biến sắc, hoảng hốt nói: ‘Ngươi không được
nói xàm! Lại làm cho sự tình càng thêm phức tạp!’

Ngũ Định Viễn cả kinh nói:

- Nộ Thương Sơn? Không phải đám phỉ nhân đó đã bị dẹp sạch mười năm
trước rồi sao? Chẳng lẽ chúng còn tại lén lút hoạt động tại Tây Lương?

Tề Bá Xuyên nói:

- Ta cũng phỏng đoán như vậy chứ không có chứng cứ rõ ràng, vốn là ta
nghe nói có một đại cao thủ Nộ Thương Sơn thoái ẩn tại Lương Châu, nên
mọi nghi ngờ mới tập trung trên người bọn họ.

Thần sắc Ngũ Định Viễn lộ vẻ khẩn trương, Nộ Thương Sơn khi xưa tập kết
hơn ba vạn người, từng đại chiến oanh oanh liệt liệt cùng triều đình, nếu
như tàn đảng lẻn đến Tây Lương thì sự tình bất ổn cực độ. May là nghe ý tứ
của Tề Bá Xuyên thì xuống tay hẳn là người khác. Nếu không hắn không
cần quản án này nữa, trực tiếp chuyển tới trong tay Binh bộ thượng thư là
được.

Tề Bá Xuyên kể tiếp:

- Gia phụ thấy địch trong tối ta ngoài sáng, không rõ lai lịch mà hành sự
hung ác dị thường, liền chậm trễ không dám khởi tiêu, đang muốn tìm ra
biện pháp thích đáng ứng phó nhưng mắt thấy thời hạn khách nhân ủy thác
đã tới, gia phụ không muốn thất tín với người ta, bất đắc dĩ đành mời các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.