ANH HÙNG CHÍ - Trang 1605

Lư Vân thừa dịp ôm công chúa lao ra khỏi đám người đang chém giết. Hắn
thấy vài gã sĩ tốt đơn độc ngồi trên lưng ngựa, lập tức nâng đao muốn cướp
ngựa chạy trốn, một tiểu binh kêu lên:

- Mọi rợ Trung Hoa!

Tiếng kêu còn chưa dứt đã bị một đao chém chết. Lư Vân ôm công chúa
xoay người lên ngựa, chạy trốn về hướng lập trại của quân ta.

Chạy hơn trăm thước chợt nghe sau đầu truyền đến tiếng đuổi giết, Lư Vân
quay đầu nhìn, chỉ thấy quân mã đông nghìn nghịt một vùng thảo nguyên
đang đuổi theo, xem ra kỷ luật của đội quân áo giáp đen rất nghiêm khắc.
Dù đã bị nhiễu loạn một trận nhưng vẫn có thể chỉnh đốn lại. Lư Vân nhìn
về phương xa, thấy đường về đã bị ngăn lại. Hắn muốn hội hợp với Tần
Trọng Hải là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Mắt thấy quân địch đã bao vây ba phương, muôn ngàn vó ngựa vây một
thớt ngựa ở trung tâm. Lư Vân kinh hoảng than:

- Nguy rồi, phải chạy về hướng nào?

Hắn thấy phương bắc chưa bị bao vây, lúc này không nghĩ nhiều mà chỉ biết
thúc ngựa phi nước đại về hướng không có người đuổi theo đó.

Chạy được một hồi, Lư Vân ghìm ngựa ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy đằng
trước là một vách núi đá dựng thẳng đứng lên mây tới hàng trăm trượng,
không khỏi bóp cổ tay thở dài:

- Phía trước không có đường, đằng sau lại có truy binh, nên làm thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.