ANH HÙNG CHÍ - Trang 1609

chằm chằm thì xấu hổ cúi đầu. Lư Vân cảm thấy khác lạ. Có điều tình thế
nguy hiểm, thấy nàng an toàn không bị thương thì không hỏi nhiều, tiếp tục
trèo lên trên cao.

Công chúa thấy Lư Vân chuyên tâm trèo thì lại ngẩng đầu nhìn lên, chăm
chú nhìn khuôn mặt hắn, thầm nghĩ:

- Người này trung tâm hộ chủ, lát nữa an toàn, ta nhất định sẽ trọng thưởng
cho hắn.

Nàng thấy Lư Vân đổ mồ hôi như mưa, cảm thấy không đành lòng, muốn
lấy khăn tay ra lau mồ hôi giúp hắn. Chỉ là ý nghĩ này vừa mới nảy sinh
trong đầu, đã làm bản thân nàng giật mình hoảng sợ, thầm nghĩ:

- Ta gần gũi với người này là đã vi phạm luân thường đạo đức, đã học qua
lễ nghĩa sao có thể tự tay làm chuyện đó nữa?

Lập tức nín nhịn ý nghĩ kia lại.

Hai người leo lên cao, tên vẫn như mưa bắn tới nhưng lực bay gần hết, chỉ
tà tà cắm bên dưới. Xem ra đã lên cao qua chỗ nguy hiểm tính mạng. Lại
leo tiếp một lát, chợt thấy trên cao có một chỗ bằng phẳng nho nhỏ vừa đủ
để hai người nghỉ tạm. Lư Vân ra sức gắng gượng trèo lên, sau đó cởi dây
trói bên người thả công chúa xuống.

Lư Vân thở hổn hển, quỳ gối xuống đất nói:

- Thần, Lư Vân mạo phạm thiên uy của công chúa, tội đáng chết vạn lần,
xin công chúa trách phạt thật nặng!

Công chúa nhớ đến cảnh tượng gần gũi thân mật vừa rồi của hai người,
khuôn mặt đỏ bừng thầm nghĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.