ANH HÙNG CHÍ - Trang 1683

- Thần Lư Vân phụng chỉ hộ giá, muôn chết không từ. Công chúa chớ nói
những lời này, như thế thực là muốn giết tiểu nhân!

Hắn chống người dưới đất muốn gượng dậy, lại cảm thấy các vết thương
toàn thân đau đớn khó chịu giống như lửa đốt. Rốt cuộc chịu không được,
thân mình chậm rãi ngã ra, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Công chúa kích động trong lòng. Chỉ thấy trên đỉnh núi này không cây
không cối, ngoài đá là đá thì không còn thứ gì. Nàng một thân đơn độc, lại
không rõ y lý châm cứu, thực không biết cứu hắn thế nào.

Công chúa vội la lên:

- Lư tham mưu, ngươi gắng lên!

Nói xong liên tục lay thân thể Lư Vân nhưng hắn đã hôn mê, sao có thể
nghe lời của nàng.

Lư Vân nằm trên đất, không biết qua bao lâu thì sau lưng truyền đến một
trận đau nhức khó tả. Hắn bừng tỉnh, theo bản năng bật dậy rồi vung
chưởng về phía sau, bỗng nghe một tiếng la nhỏ duyên dáng, chính là thanh
âm của công chúa. Lư Vân kinh hãi vội rụt tay lại, quay đầu thì thấy công
chúa tay cầm thanh loan đao nọ, đang chăm chú quan tâm nhìn hắn.

Lư Vân ồ một tiếng cả kinh, hỏi:

- Công chúa, người… người làm cái gì vậy?

Công chúa mỉm cười, giơ một nửa mũi tên lên nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.