ANH HÙNG CHÍ - Trang 1752

Chỉ là thấy nàng vui vẻ như vậy, so với một cô công chúa lúc nào cũng
buồn bã chán nản khi trước thì tốt hơn nhiều. Lư Vân cũng không quan tâm
thêm về điều này.

Hai người sớm chiều ở chung trên núi cao hoang sơ, đói thì bắt chim làm
thức ăn. Một người là kim chi ngọc diệp, một người thân phận thấp hèn.
Chỉ là trước mắt liên quan đến tính mạng, cả hai không chắc mình có thể
sống sót xuống núi hay không, dần dần đã bớt câu thúc về lễ giáo. Lư Vân
không còn chú ý này nọ với công chúa như lúc trước. Lúc công chúa giỡn
chơi, hắn cũng dám đáp trả vài câu. Nhớ lại bộ dáng tôn quý của công chúa
ở Trung Nguyên so với lúc nói nói cười cười hôm nay. Lư Vân lại có cảm
giác như đã trải qua mấy kiếp người vậy.

Hoàng hôn hôm nay, công chúa kéo Lư Vân vào trong động, muốn hắn xem
kiệt tác mà nàng tỉ mỉ làm ra. Lư Vân đi vào, chỉ thấy trên mặt đất bày biện
các loại đá kỳ quái được dựng lên thành hình đình viện. Trên vách động
treo mấy nhánh cây được cắt tỉa như các riềm hoa. Hắn dở khóc dở cười,
nói:

- Điện hạ có thể trong đau khổ tìm niềm vui, khiến thần rất bội phục.

Công chúa lắc đầu nói:

- Ai nói ta tìm vui trong đau khổ? Ta vốn thích làm việc này!

Nói rồi vươn tay sờ nhánh cây treo vách đá, trên mặt lộ nét dịu dàng.

Lư Vân mỉm cười, thầm nghĩ:

- Ngày thường ắt hẳn công chúa bị Hoàng thượng quản chế chặt chẽ, khó có
dịp thế này nên muốn chơi đùa thỏa thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.