ANH HÙNG CHÍ - Trang 1773

- Lát nữa dù thần có bị bầm thây vạn đoạn, cũng phải đại sát đám phiên
tăng kia một hồi, trút giận cho công chúa điện hạ.

Công chúa lại như không muốn nói về chủ đề này. Nàng chỉ vào vầng trăng
nơi chân trời, cảm khái tán thưởng:

- Ngươi xem ánh trăng kìa, đẹp quá!

Lư Vân ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy vầng trăng tròn vành vạnh treo cao
phía chân trời, ánh sáng bàng bạc trải khắp những dãy núi non trùng trùng
điệp điệp. Từ xa vọng lại khung cảnh thật bao la hùng vĩ. Hắn chấn động,
phút chốc quên mất sự sống chết, ngâm rằng:

- Vầng trăng ra núi Thiên Sơn, Mênh mang nước bể mây ngàn sáng soi (1).
Quả là một bức tranh hùng vĩ bao la!

Công chúa nhìn về phương xa, ánh trăng chiếu rọi lên dãy Thiên Sơn những
tia sáng lấp lánh, phía chân trời mọc vô vàn những vì tinh tú, càng tăng
thêm cảnh đẹp núi rừng như trong mơ, nàng than thở:

- Thiên địa tuy bao la nhưng ở bất cứ nơi nào đều có thể nhìn thấy ánh
trăng. Trước kia ta ở trong Tử Cấm Thành, chưa bao giờ ngắm trăng tận
tường như bây giờ. Lúc này trong cảnh chỉ mành treo chuông.. Ài, lại mới
biết được trăng kia đẹp đến cỡ nào…

Nói rồi ôm lấy cánh tay Lư Vân, đem má gối lên đầu vai hắn, bộ dáng
dường như ngây ngốc.

Lư Vân nghe lời nàng chất chứa nỗi niềm, phút chốc trong lòng cũng dâng
lên tâm sự. Hắn nhìn ánh trăng nơi cuối chân trời, cảm khái nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.