ANH HÙNG CHÍ - Trang 1875

- Công chúa điện hạ! Thần biết người không thích nơi Tây Vực này, để thần
dẫn người trở về!

Công chúa nghe lời này thì "A" một tiếng. Nàng lui một bước, run giọng
nói:

- Huynh nói…nói sao? Lời này là thật!

Lúc này trong đầu Lư Vân như có sét đánh dữ dội ầm ầm. Dám mang công
chúa chạy trốn chính là họa tru di tam tộc. Có điều nghĩ lại hắn chỉ là một
khâm phạm trốn tù, hơn nữa trong nhà đã không còn người thân nào, thật
không có gì phải sợ.

Hắn hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai tay rồi quả quyết nói:

- Công chúa điện hạ. Người sống trên đời chỉ cầu hai chữ tự do tự tại! Nếu
người không thích Tây Vực, cần gì phải miễn cưỡng bản thân, để thần đưa
người trở về Bắc Kinh!

Công chúa nghe hai chữ "Bắc Kinh" thì chấn động thân mình. Nàng cúi đầu
buồn bã nói:

- Trở về Bắc Kinh sao? Không thể được! Nếu ta bội ước không xuất giá,
phụ hoàng sẽ giết ta mất.

Lư Vân thấy thần sắc nàng đầy đau khổ, không biết lấy từ đâu ra dũng khí,
lúc này hừ một tiếng, nói:

- Không về Bắc Kinh thì cũng không chết đói mà sợ. Nếu thánh thượng
không đồng ý, vậy thì công chúa chịu khó một lần. Chúng ta tới Sơn Đông
trốn vài năm, chờ thánh thượng hết giận rồi tính tiếp cũng không muộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.