ANH HÙNG CHÍ - Trang 2094

hồ nước ăn mòn thân thể, biến thành bùn đen. Xa xa đang truyền đến tiếng
kêu khóc không dứt của đám hảo thủ Cẩm Y Vệ trước khi chết. Ngũ Định
Viễn dõi mắt nhìn lại. Chỉ thấy La Ma Thập, An Đạo Kinh vì bản thân mà
không ngừng đá đồng bạn xuống nước, thật sự là không còn nhân tính.

Ngũ Định Viễn lạnh lùng quan sát. Mắt thấy đám người chỉ vì cầu sống
thêm nhất thời nửa khắc mà hành xử không khác gì loài cầm thú, trong lòng
hắn đột nhiên tỉnh ngộ:

- Nhân sinh trên đời, ngắn ngủn vài năm. Cuối cùng không phải là một chữ
tử sao? An Đạo Kinh độc ác như thế, lát nữa cũng bị hủy thân đương
trường, chỉ sợ ở trước mặt Diêm La Vương còn bị ăn thêm mấy hèo vào
mông. Ài, chỉ là một giấc mộng ngắn ngủn vài thập niên, mọi người cần gì
phải tranh giành khổ sở như vậy?

Nhất thời hắn nghĩ ngợi đến xuất thần, không hề còn ý cầu sinh.

Liền tại thời khắc ngộ đạo này, lại nghe Diễm Đình thét to:

- Ngũ đại gia! đừng đứng ngơ ngác nữa, chúng ta mau nghĩ đường chạy
trốn!

Ngũ Định Viễn quay đầu nhìn Diễm Đình sau lưng, thấy nàng kinh hoàng
thất thố. Hắn thở dài:

- Diễm Đình cô nương. Đừng sợ! Lát nữa tất cả mọi người đều phải chết.
Sớm một khắc hay trễ một khắc, có gì khác nhau đâu!?

Diễm Đình nhìn thấy bốn phía đều là người sắp chết, nghĩ đến nổi khổ bị ăn
mòn da thịt xương tủy. Trong tâm nàng sợ hãi, nhịn không được khóc lớn
lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.