ANH HÙNG CHÍ - Trang 2210

Đám trẻ nhỏ nghe vậy thì phát run, lập tức giơ ngang gậy sắt rồi kiên trì giữ
cho thẳng.

Nơi này chính là trọng trấn võ thuật Trung châu, lHoa Sơn Ngọc Thanh
Quán đỉnh đỉnh đại danh. Đấy chính là lứa đệ tử nhỏ nhất của Hoa Sơn,
đang được sư trưởng đốc thúc khổ luyện võ học cơ bản.

Quản giáo họ Triệu kia đứng hàng thứ năm trong môn, hôm nay muốn dậy
đám nhỏ dùng gậy sắt rèn luyện thể lực, tránh cho bọn chúng ngày sau hành
tẩu giang hồ, kiếm không đả thương người mà ngược lại đả thương bản thân
mình. Thật không dễ dàng mới có chút kết quả. Vậy mà hai gã đồng môn
không biết tốt xấu đến quấy rầy, xem ra nỗi khổ tâm đã trôi theo dòng nước.

Người thấp lùn kia gọi là "Phì Xứng Quái". Người cao gầy kia là "Toàn Bàn
Quái", cùng với hắn đều là đệ tử của chưởng môn nhân. Hai người tuy nhập
môn sớm hơn hai năm nhưng trời sanh tính tình khôi hài, khi hành sự thì
ông nói gà bà nói vịt không được người kính trọng, liền bị Triệu lão ngũ
mắng cho một trận.

Luyện thêm thời gian một tuần hương, Triệu lão ngũ thấy đám nhỏ quả thật
mệt mỏi không chịu nổi, lúc này mới cho bọn chúng về ăn uống nghỉ ngơi.
Chúng tiểu đồng như được hoàng ân đại xá, nhất thời hoan hô, cả đám xoa
xoa bả vai đau buốt rồi chạy tới phòng ăn. Tiểu An Tử thoát khỏi trận đòn,
mới vừa lớn tiếng khóc mà giờ xem như không có chuyện gì, cười hì hì
chạy đi đầu tiên.

Triệu lão ngũ thở dài, thầm nghĩ:

- Đám nhỏ không chịu nổi khổ cực. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này Hoa
Sơn chúng ta phải làm thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.