ANH HÙNG CHÍ - Trang 2399

- Hạng đại gian đại ác, thiên hạ có ai mà không biết?

Lão nói chuyện nhưng cước bộ rất mau lẹ, thoáng chốc chạy xa mấy
trượng.

Ngũ Định Viễn chạy theo lão, thầm lấy làm kinh hãi: "Thực ra lão nhân này
có lai lịch thân phận gì, lại có thể biết rõ mọi thứ như trong lòng bàn tay,
nói là mang họ Lưu. Rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

Hắn dốc lòng suy tư nên quên kéo tay Diễm Đình, nhìn lại đã thấy nàng
theo sát phía sau.

Ngũ Định Viễn từng thấy qua khinh công của Diễm Đình tại Thiên Sơn, lúc
này thấy thân pháp của nàng nhẹ nhàng, chỉ mỉm cười gật đầu. Diễm Đình
thấy trong mắt Ngũ Định Viễn ẩn chứa ý khen ngợi, liền cũng cười theo.

Chỉ một thoáng, ba người đã tới cửa sau đạo quán, liền nhảy lên rồi đi
xuyên qua trên mái nhà. Khinh công của ba người cao minh, một đường đi
tới không hề phát ra tiếng động. Đi tới một góc mái, chợt thấy lão nhân nọ
phi thân xuống, thân ảnh chợt lóe biến mất không thấy, đoán rằng phía dưới
chắc chắn có lối vào.

Ngũ Định Viễn rùng mình, e là lão nhân này có quan hệ với Ngọc Thanh
Quan, nếu không sao lại quen thuộc địa hình nơi đây như thế? Hắn không
nghĩ nhiều, lập tức kéo Diễm Đình nhảy theo. Thân hình hai người hạ
xuống, trước mắt quả có một cửa sổ dài rộng tầm một thước đủ chui lọt
thân hình, liền một trước một sau chui vào.

Tiến vào trong sảnh, hai người đứng trên xà nhà. Chỉ thấy phía dưới đông
nghịt tới cả ngàn người. Cả hai cả kinh nhìn quanh nhưng không thấy bóng
dáng lão nhân nọ. Diễm Đình thấp giọng hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.