ANH HÙNG CHÍ - Trang 2861

Hai người nhìn nhau, Lư Vân chợt nhớ tới Cố lão gia. Hắn hít một hơi, thấp
giọng hỏi:


- Lệnh tôn sao rồi? Mấy năm này người có tốt không?


Cố Thiến Hề nghe hắn vừa hỏi lại cúi đầu, trong mắt chớp động ánh lệ, nói:


- Chàng hỏi gia phụ làm gì? Thật sự còn nhớ đến người sao?


Lư Vân thấy vẻ mặt của nàng như thế, vội phân trần:


- Ta... Ngày ấy không từ mà biệt, trong lòng thật là băn khoăn...


Cố Thiến Hề quay đầu đi chỗ khác, hai tay nâng chén trà, thấp giọng nói:


- Lư Vân à Lư Vân, chàng chỉ biết mình là người đáng thương nhất thiên
hạ, nói đến liền đến, muốn đi liền đi. Chưa bao giờ quản đến sự đau khổ của
người khác, chàng . . thật ích kỷ...


Nói rồi hai hàng thanh lệ rơi xuống.


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.