ANH HÙNG CHÍ - Trang 2862

Lư Vân vừa động trong tâm, thầm nghĩ : "Đúng vậy, ta... Ta thật sự ích kỷ,
ta chưa từng quan tâm tới cảm nhận của người khác. Ngày ta rời Cố phủ,
lúc rời Định Viễn cũng là như thế, ta... Ta chưa từng nghĩ tới bọn họ...”


Nghĩ vậy bất giác toàn thân chấn động.


Cố Thiến Hề thấy Lư Vân run rẩy toàn thân, sợ mấy câu nói kia lại tổn
thương hắn, vội ngưng mắt nhìn, ôn nhu hỏi:


- Chàng đang tức giận, có phải không?


Lư Vân thấy nàng nồng nàn nhìn mình, than thầm: "Nàng sợ nói lời nặng nề
tổn thương đến ta, mới ôn nhu an ủi như vậy... Lư Vân à Lư Vân, ngươi
xứng sao? Xứng với tâm ý của người ta sao?”


Cố Thiến Hề thấy hắn cúi đầu không nói, nhẹ giọng thốt:


- Hai năm dài, khó khăn lắm chúng ta hữu duyên gặp lại, chàng cũng đừng
vì một câu của ta mà tức giận, được hay không?


Lư Vân nghe lời này, trong lòng vừa yêu lại vừa thương. Hắn ngửa mặt lên
trời thở dài, thầm hỏi: "Cuối cùng ta nên làm gì bây giờ? Muốn quên nàng
nhưng hỏi ta...ta quên được nổi sao? Muốn ở cùng nàng thì ta xứng sao?”


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.