ANH HÙNG CHÍ - Trang 3185

Sắc mặt Lư Vân lại càng thảm hơn, nhìn trộm thấy Cố Thiến Hề cười dài
như không hề tức giận. Có điều hắn biết tính khí của nàng thất thường,
không biết trong lòng cô này đang nghĩ gì, nhất thời hãi hùng khiếp vía.

Quyên Nhi trời sinh cơ trí, sao lại không hiểu nhân tình thế sự? Muốn trêu
cợt, thấy Lư Vân sắc mặt thê thảm, còn tính bỏ đá xuống giếng, chợt nghe
một nữ nhân nói:

- Sư muội thật là nghịch ngợm, ngày càng vượt cả A Ngốc.

Mọi người quay đầu, chỉ thấy một mỹ nữ tỏa ra diễm quang tứ phía, uyển
chuyển đi tới, là sư tỷ Diễm Đình. Sau lưng nàng có hai nam nhân. Một
người cưỡi ngựa đeo mặt nạ da người, chính là Thanh Y Tú Sĩ. Người còn
lại cưỡi ngựa trắng, cao hơn Thanh Y Tú Sĩ nửa cái đầu, thân thể khôi ngô
nhưng khuôn mặt lộ vẻ ngây ngốc.

Diễm Đình đi tới hỏi Quyên Nhi:

- Sao rồi? Tìm được khách điếm nghỉ chân chưa?

Quyên Nhi đang bận đùa nghịch, đã đi tìm khách điếm nào đâu. Nàng cười
hì hì chỉ vào Lư Vân :

- Chưa tìm được khách điếm, nhưng lại tìm được bằng hữu, không lo không
có chỗ ở.

Diễm Đình ồ một tiếng, đang muốn hỏi thì Thanh Y Tú Sĩ đã thúc ngựa
đến. Võ lâm tiền bối tới, Lư Vân sao dám thất lễ, vội khom người chắp tay:

- Vãn sinh Lư Vân, có lễ với Thanh Y chưởng môn.

Thanh Y Tú Sĩ cũng khẽ đáp lễ rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.