ANH HÙNG CHÍ - Trang 3205

Vài bước đường mà như hải quốc ngàn sơn. Lư Vân cũng là hạng đầu gỗ,
nhìn dáng đi xiêu vẹo, còn tưởng rằng nàng đã ngấm men rượu. Chỉ nghe
hắn ha hả cười nói:

- Thiến Hề, xem ta chuẩn bị thứ tốt cho nàng!

Hai tay sờ gối, hắn lấy ra một bức cung nữ đồ, đưa cho Cố Thiến Hề rồi
cười nói:

- Ta mất công nhiều ngày, mới vẽ được bức họa này...

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Cố Thiến Hề bủn rủn toàn thân, không ngờ đã
ngã vào trong lòng mình. Lư Vân lắp bắp kinh hãi, vội hỏi han:

- Sao? Bị cảm lạnh chăng?

Cố Thiến Hề thẹn thùng đầy mặt, thấp giọng nói:

- Lư lang, chàng luôn giả ngốc, thật xấu... Tốt xấu...

Hai tay ôm cổ Lư Vân, liền hôn tới trên môi hắn. Bốn vành môi tiếp xúc,
diễm phúc tận trời đưa tới, Lư Vân lại hoảng hốt không biết thế nào cho
phải, thầm nghĩ : ". . . Đây là thế nào? Sao tuyệt vời như vậy ... Không,
không, sao lại chuyện khó ngờ như vậy?"

Nói ra thì Lư Vân đâu gan lớn đến vậy. Canh ba nửa đêm dám rủ cô nương
vào phòng thân thiết? Thì ra mấy ngày nay, hắn lặng lẽ ngắm dung mạo Cố
Thiến Hề, vẽ một bức cung nữ đồ, lần này thừa dịp cao hứng mời nàng tới,
tự tay đưa tranh vẽ để ý trung nhân kinh hỉ một hồi. Nào biết chưa kịp bình
tranh, diễm phúc đã tới, Lư Vân luống cuống chân tay, tay ôm ôn hương
nhuyễn ngọc, môi ngậm môi son ngọt ngào, hỏi sao không ý loạn tình mê,
thần hồn điên đảo?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.