ANH HÙNG CHÍ - Trang 34

Một tiểu hài nhi nhiều lắm chỉ khoảng sáu bảy tuổi, tựa sát vào trong lòng
một thiếu phụ nhưng không hề kêu khóc ồn ào. Đôi mắt trong sáng mở to
chớp chớp, nhìn khung cảnh sa mạc xa lạ kỳ quái xung quanh.

Cộc cộc, cộc cộc!

Tiếng chân lừa đều đặn, mặt trời nóng rực trên đầu chiếu xuống, âm điệu
này càng dễ làm cho người ta buồn ngủ. Thiếu phụ nhìn khuôn mặt nhi tử
ngây thơ có vết muối nhàn nhạt không khỏi đau lòng. Nàng lấy ra một bình
nước để vào trong tay hài tử, hướng sang một hán tử bên cạnh hô:

- Phu quân à! Bao lâu nữa thì đến Tây Lương thành?

Nghe thê tử hỏi, hán tử gầy gò cười khổ nói:

- Có lẽ... mấy ngày nữa...

Thiếu phụ nghe vậy chán nản, sẵng giọng:

- Ba ngày trước chàng cũng nói như vậy, hiện tại thì sao? Không phải vẫn đi
loanh quanh trong đại mạc? Rốt cuộc chàng có biết đường không!

Một nhà ba người mang theo không ít hàng hóa, xem ra là lữ khách lần đầu
tới đây buôn bán. Hàng năm cứ vào mùa này, chung quy sẽ có người chở
đầy các xe hàng tới Tây Lương làm ăn, khi đến mang một số quả khô mứt
lạ, khi trở về mua chút lông dê thổ sản, chung quy có thể kiếm được một
khoản nho nhỏ. Chắc hẳn nhà này chính là đến Tây Cương làm tiểu sinh ý
phát tài.

Chỉ là bọn họ không biết. Từ xưa đến nay, chỉ cần có thương nhân thì tất
sinh ra thổ phỉ, vì nghề này rất dễ phát tài lại không cần bỏ vốn. Nên biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.