ANH HÙNG CHÍ - Trang 342

Ngũ Định Viễn vô cùng hoảng sợ, thối lui từng bước. Chỉ cảm thấy trong
đầu vang lên những tiếng ông ông, ngây ngốc nói không nên lời.

Tâm niệm của hắn quay cuồng: "Làm sao bây giờ? Bản thân Vương Ninh
đại nhân đã bị người mưu hại còn khó bảo toàn. Ta bôn ba ngàn dặm tới
đây, phải làm gì bây giờ? Ta phải đi đâu để ẩn thân?"

Đúng lúc này, chợt nghe sau lưng có một tiếng cười dài, một người lạnh
lùng thốt:

- Ngũ bộ đầu, thiên đàng có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi
lại xông tới!

Ngũ Định Viễn rùng mình như trúng một cơn gió lạnh. Quay đầu nhìn lại
thấy một người lạnh lùng nhìn hắn. Chính là "Kiếm Ảnh" Tiền Lăng Dị
ngàn dặm đuổi giết theo.

Ngũ Định Viễn vừa kinh vừa sợ, bối rối muốn quay đầu bỏ chạy nhưng đã
thấy có một người đứng chắn ở đó, đang cao ngạo nhìn hắn. Ngũ Định Viễn
chăm chú nhìn lại. Người này mặt có vết đao, tướng mạo xấu xí, chính là
"Kiếm cổ" Đồ Lăng Tâm hung ác tàn bạo kia.

Hai chân Ngũ Định Viễn mềm nhũn, chỉ nghe tiếng cười ha hả ở nơi nơi
không ngừng vang bên tai. Hắn liếc mắt nhìn lại. Không ngờ đứng ở bốn
phía là "Kiếm hàn" Kim Lăng Sương, "Kiếm Lãng" Lưu Lăng Xuyên,
"Kiếm Báo" Mạc Lăng Sơn. Xem ra toàn bộ hảo thủ Côn Luân đều tề tụ nơi
này.

Ngũ Định Viễn chán nản ngã ngồi xuống đất, bên tai bỗng vang lên lời của
Tri phủ Lục Thanh Chính nói với hắn ngày ấy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.