ANH HÙNG CHÍ - Trang 483

Lư Vân tuy còn trẻ nhưng kinh qua nhiều hoạn nạn, thế nhân lạnh nhạt gặp
đã nhiều. Từ lúc niên thiếu khổ học trong chùa hay là vào kinh ứng thí, đến
nay chưa từng thấy qua có người nào vì hắn mà rơi một giọt lệ. Thấy Cố Tự
Nguyên tâm đãi như thế, trong lòng Lư Vân rất cảm động, run giọng nói:

- Lão gia, con…con….

Nhịn không được nước mắt tràn ra, lại vội quỳ bái.

Cố Tự Nguyên thấy hắn lộ chân tình, trong lòng cũng vui mừng, vội vươn
tay đỡ lấy Lư Vân, nói:

- Hài tử, mau đứng dậy, chúng ta hữu duyên gặp gỡ, cần gì phải quan tâm
dòng họ? Cố bá bá mến mộ một thân tài hoa của con, chờ sau khi Cố bá bá
tiếp nhận Binh bộ thượng thư, con sẽ tới làm môn hạ của ta!

Nước mắt Lư Vân chảy dài, nức nở nói:

- Đại nhân, con. . . Lư Vân được người xem trọng như thế, ngày sau biết lấy
gì hồi báo đây?

Cố Tự Nguyên vuốt đầu Lư Vân, thấp giọng nói:

- Hài tử ngốc, chỉ cần con có thể phát huy một thân tài năng, chính là hồi
báo lớn nhất đối với ta.

Lời nói đầy sự quan tâm. Lư Vân bổ nhào xuống đất, lên tiếng khóc lớn.

Đêm dài u tĩnh, nước sông chậm rãi dập dềnh. Sau một đêm dài hai người
bày tỏ thương cảm. Lúc này một già một trẻ đều biết, từ nay về sau giữa hai
người đã không còn khoảng cách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.