ANH HÙNG CHÍ - Trang 552

Lư Vân lắc đầu nói:

- Cố bá bá đối đãi như vậy, tiểu điệt thật không biết phải hồi báo thế nào.
Chỉ là người không thể vì một mình con mà phá hủy điển chương chế độ,
cuối cùng không thể được.

Cố Tự Nguyên than một tiếng, trách cứ hai câu:

- Con... Tiểu hài tử này, hiện nay trong triều đình có ai mà không đề bạt
môn sinh nhà họ? Khoa khảo lớn thế nào thì khi chấm bài cũng có thể nhận
ra chữ viết môn sinh, tự đề bạt người một nhà, con thật sự là chưa hiểu
chuyện!

Lư Vân cười khổ nói:

- Cố bá bá, Lư Vân tuy là người có ba phần đầu gỗ, nhưng cũng không phải
người không hiểu chuyện.

Hắn vừa nói vừa cắn răng một cái, bỗng quỳ gối trước Cố Tự Nguyên.

Cố Tự Nguyên cả kinh nói:

- Làm cái gì vậy? Ta không hề giận con, con là người chính trực, không
muốn đi cửa sau làm quan cũng là tốt, mau đứng lên!

Lư Vân quỳ trên mặt đất, nức nở nói:

- Cố bá bá, chịu ân sâu của người, Lư Vân suốt đời không quên. Chỉ là tiểu
điệt rời xa cố hương đã lâu, lúc này muốn trở về một lần. Hôm nay đặc biệt
tới từ biệt Cố bá bá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.