ANH HÙNG CHÍ - Trang 610

- Đa tạ thiên địa, sau này nàng sẽ không tới! Thế thì tốt rồi, mỗi ngày đỡ
phải dè đặt hầu hạ vị thiên kim tiểu thư này.

Hắn ngồi xuống muốn tu tập nội công, nhưng chẳng biết tại sao lại không
thể tĩnh tâm. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ lại nhớ tới nhất cử nhất động của Cố
Thiến Hề, trong đầu nhớ tới câu nói của nàng "Dù sao đây là lần cuối cùng
chúng ta gặp mặt", bỗng trong lòng đau xót xoay mình nằm ngã xuống đất,
kinh ngạc nhìn lên nóc nhà. Trong tâm dường như có một thứ gì đó mơ hồ
đã chết, không còn thuộc về bản thân nữa.

Ngày thứ hai Lư Vân lại tới thư phòng làm việc, sau lúc quét dọn đột nhiên
có cảm giác lười biếng như không có sức. Không muốn đọc sách mà ngay
cả nội công cũng không muốn luyện. Hắn ngơ ngác nhìn phía ngoài cửa sổ.
Thư phòng không có người tới, hắn liền ngồi im như vậy, mỗi khi thấy gió
thổi cỏ lay liền nhảy dựng lên, cho rằng Cố Thiến Hề đến nhưng suốt một
ngày nàng không hề trở lại.

Đến tối muộn Lư Vân cũng không đi ăn cơm, nguyên một thanh niên khắc
khổ tự lệ đột nhiên thay đổi. Hắn ngồi ở trước bàn sách nhìn hoa lá sum suê
ngoài cửa sổ, không biết tại sao bỗng cười rộ lên.

Không gian vốn đang im lắng, tựa hồ có một âm thanh bắt đầu cười nhạo
bản thân hắn. Hắn đọc nhiều sách như vậy là vì cái gì đây? Khoa khảo vô
vọng, thành kẻ chờ người xử tội mà cần hiểu thi thư sao? Một thân ngạo cốt
không muốn sửa họ đổi tên, kết quả được người nhục mạ trào phúng là vì
cái gì? Nhiệt huyết ngập đầy muốn tế thế để làm chi? Chỉ là hành hạ bản
thân thôi. Xem như A Phúc còn vui sướng.

Hắn thật đúng là một kẻ ngốc, Cố tiểu thư nói thật có lý!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.