ANH HÙNG CHÍ - Trang 611

Cứ như vậy ba ngày, Lư Vân đều ngơ ngác ngồi không ăn không uống.
Ngày thứ tư A Phúc đến tìm, đã thấy hắn té nằm trên mặt đất sốt cao bất
tỉnh. A Phúc cả kinh gọi người lại đây, mới biết Lư Vân bất ngờ đã bị cảm
mạo thương hàn. Kỳ thật bằng nội lực của Lư Vân thì không dễ nhiễm
bệnh, chẳng qua tâm thần hắn đang đại loạn, lại không ăn uống mới tiêm
nhiễm ác tật. Quản gia nghe nói việc này, chỉ cảm thấy xui xẻo cực độ, Nhị
di nương lại vui mừng khôn xiết. Đám gia nhân liền tự bị mồm bịt mũi,
khiêng Lư Vân trở về kho củi.

Điều này đã kinh động đến Cố phu nhân, sợ có lời đồn rằng trong phủ có tai
họa chết người, liền cho người đi mời đại phu chẩn trị cho Lư Vân. Đại phu
kia xem qua thì căn dặn đám người ngàn vạn lần không thể tới gần hắn,
đám người sợ bị lây bệnh thương hàn. Chỉ có A Phúc mỗi ngày đưa thuốc
cho hắn nhưng không dám đi vào, chỉ đem đồ vật tiếp tế để tại cửa kho củi,
hy vọng bản thân Lư Vân có thể tự đi ra lấy uống. Nhưng liên tiếp hai ngày,
các chén thuốc vẫn nguyên vẹn ở cửa như chưa từng có ai động vào. Mọi
người đều đoán hắn đã chết ở bên trong, chỉ là không ai dám đi vào xem
xét.

Đêm ngày thứ ba, Lư Vân mơ hồ bỗng thanh tỉnh lại, chỉ thấy bốn phía một
vùng tối đen, trong lòng biết bản thân sắp chết, hồi tưởng cả đời nghèo hèn
thất vọng. Hắn nhớ tới phụ mẫu đã qua đời thì nước mắt càng rơi như mưa.

Bỗng nhiên vào lúc này, chợt có một đôi tay ấm mềm đặt lên người Lư Vân,
lau đi nước mắt trên mặt hắn, đem nước thuốc đậm đặc chậm rãi đổ vào
trong miệng hắn.

Lư Vân mơ mơ màng màng, gắng ngẩng đầu thì thấy một khuôn mặt thanh
lệ tuyệt tục, đầy vẻ quan tâm đang nhìn hắn. Chính là thiên kim tiểu thư Cố
Thiến Hề. Lư Vân vừa mừng vừa sợ, còn cho là mình đang trong mộng
cảnh, thoáng chốc khóc lớn. Không biết dũng khí sinh ra từ đâu, ôm chặt
lấy thân thể mềm mại của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.