ANH HÙNG CHÍ - Trang 670

Đầu roi xoắn tới, chỉ thấy tên bán mì nhẹ nhàng cử động thì trường tiên lướt
ngang qua chân, tiếp theo đạp một cước liền giẫm lên trường tiên. Tiền
Lăng Dị kinh ngạc, vận kình lực muốn thu hồi nhưng trường tiên như bị
tảng đá nghìn cân đè xuống, hắn kéo đến mặt mũi đỏ bừng mà nó không hề
nhúc nhích tí nào.

Lúc này đám người Côn Luân kinh hãi nói không nên lời, cả bọn mới hay
nam tử bán mì này có công phu cao cường.

Kẻ lão luyện như Kim Lăng Sương sớm đã nhìn ra đối phương không phải
hạng tầm thường, chỉ là nhất thời không đoán được lai lịch. Y thầm quan sát
một hồi, thầm nhủ:

- Công lực thâm hậu như thế, nếu muốn tới cướp bảo vật thì không thể
không đề phòng.

Lập tức trầm giọng hỏi:

- Xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ? Sao lại cản trở Côn Luân bọn ta
hành sự?

Người nọ liền lắc đầu:

- Các vị đại gia, ta chỉ là muốn trả lại bạc cho các vị mà thôi, đừng trách ta
đắc tội.

Nói xong liền lấy ra số ngân lượng Ngũ Định Viễn mà vừa thưởng cho hắn,
muốn đem trả lại.

Kim Lăng Sương thấy đối phương không lộ ý đồ, liền nháy mắt với Mạc
Lăng Sơn. Mạc Lăng Sơn hiểu ý, bước tới trước đưa tay nhận lại ngân
lượng, khẽ khom người nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.