ANH HÙNG CHÍ - Trang 742

Lão nhân gầy gò nghe thì đại hỉ, nhanh như chớp chạy vào điếm. Xem thì
thân pháp nhanh nhẹn hiếm thấy, nào biết cử chỉ lại giống như đứa tiểu nhi
ba tuổi. Ngũ Định Viễn cùng Lư Vân nhìn nhau. Mắt thấy hai lão nhân nọ
thân mang võ nghệ mà không biết lai lịch thế nào. Hai người bất động thanh
sắc, cúi đầu tiếp tục ăn uống.

Hai lão nhân vừa mới ngồi chưa nóng chỗ, lão nhân gầy gò liền dùng sức
đập xuống bàn, rống lớn:

- Chủ điếm mau tới đây, chúng ta đói đến sắp bất tỉnh đây! Sư ca heo mập
của ta đói sắp thành lợn rừng rồi đây!

Lão nhân mập mạp nghe sư đệ mai mỉa bản thân thì xì một tiếng khinh
miệt, oán hận mà nói:

- Con mẹ nó, ngươi dám nói chuyện với sư ca như vậy sao?

Chỉ lát sau hai người liền kêu hai bát mì. Điếm tiểu nhị vừa mới bưng qua,
cả hai liền bắt đầu sùm sụp ăn uống vô cùng ngon lành. Lão nhân mập mạp
nọ ăn cũng rất nhanh. Xem ra tuy miệng lão bất mãn với sư đệ nhưng cũng
đói đến sôi bụng. Vừa nhai vừa húp nhanh như gió cuốn.

Ngũ Định Viễn thấy thì động tâm, thầm nghĩ:

- Xem ra mì ở đây khẩu vị không kém, lát nữa cũng phải kêu một tô mới
được.

Hắn quay đầu sang muốn nói chuyện cùng Lư Vân. Chợt thấy thần sắc Lư
Vân chuyên chú đến toàn thân dường như cứng đơ. Ngũ Định Viễn lấy làm
kỳ, muốn đặt câu hỏi nhưng vẫn thấy Lư Vân không chớp mắt, xem trộm
chén mì của người ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.