thuyền, ngoài thuỷ thủ, trên thuyền còn có 2.000 lính. Sau khi được De Witt với 4 chiến thuyền
đến hỗ trợ, với lực lượng ít ỏi của mình, Tromp quyết định tấn công. Trận đánh kéo dài đến 4
giờ chiều, đó là lúc vị đô đốc người Tây Ban Nha phải trốn vào Downs. Tromp vẫn quyết tâm
đánh nếu họ đi ra, nhưng Oquendo, với hạm đội đầy sức mạnh của ông ta, trong đó có nhiều tàu
được trang bị từ 60 đến 100 súng đại bác, sẵn sàng chịu đựng cuộc phong toả, và viên đô đốc
người Anh này còn thông báo cho Tromp biết rằng ông ta được lệnh liên kết với người Tây Ban
Nha, nếu họ bị tấn công. Tromp cử người về nước xin chỉ thị, và hành động của Anh là lí do để
Hà Lan gửi một lực lượng hải quân đông đảo tới tham chiến. Tromp được tăng cường thêm đến
96 tàu chiến, 20 hoả thuyền và được lệnh tấn công. Sau khi để lại một đội tàu chuyên làm
nhiệm vụ theo dõi hoạt động của nước Anh và sẵn sàng tấn công nếu họ giúp đỡ quân Tây Ban
Nha, ông bắt đầu tấn công khi màn sương mù vẫn còn dày đặc, nhờ thế mà quân Tây Ban Nha
đã kịp cắt đứt dây neo và bỏ chạy. Nhiều con thuyền bỏ chạy đi quá gần bờ đã bị mắc cạn,
nhiều chiếc trong khi bỏ chạy đã bị đánh chìm, bị bắt hoặc mắc cạn tại bờ biển nước Pháp,
chưa bao giờ có một chiến thắng trọn vẹn đến như thế”
Khi hải quân chọn cách thức hành động như thế nghĩa là nó đã đánh
mất hết danh dự và niềm tự hào, nhưng hải quân chỉ chịu chung số phận của
sự xuống dốc nói chung của Tây Ban Nha mà thôi. Từ đây, ảnh hưởng của
Tây Ban Nha trong nền chính trị châu Âu ngày càng giảm sút.
“Ngay giữa sự nguy nga tráng lệ của cung điện và ngôn từ khoa trương của nó”, Guizot nói,
“chính phủ Tây Ban Nha cảm thấy họ yếu kém, và họ phải che giấu nó bằng cách án binh bất
động”, Philip IV và vị bộ trưởng của ngài cảm thấy mệt mỏi vì đánh nhau cuối cùng chỉ để trở
thành người thua trận, họ chỉ quan tâm tới việc bảo vệ hoà bình và tìm mọi cách gạt sang bên
những vấn đề đòi hỏi những cố gắng mà họ không thể vượt qua. Chia rẽ và kiệt sức, hoàng gia
Áo còn nuôi ít tham vọng hơn là sức lực của họ có thể cho phép, và trừ những trường hợp
không thể không hành động, sức ì trở thành chính sách của những người kế vị Charles V”
Đó là tình hình Tây Ban Nha thời đó. Phần đất thuộc Tây Ban Nha lúc
đó có tên là Netherlands theo Công giáo La Mã (ngày nay gọi là nước Bỉ) đã
trở thành nguồn gốc của sự bất hoà giữa Pháp và đồng minh tự nhiên của nó
là Cộng hoà Hà Lan. Quốc gia này tên chính chức là Các tỉnh hợp nhất, đã
đạt đến đỉnh cao của sức mạnh và quyền lực – như đã nói ở trên, sức mạnh