chấp nhận cảnh tàn tạ của nó. Khá nhiều tàu chiến phải giải giới, và sẵn sàng
chấp nhận quan điểm phù hợp với túi tiền của ngài. Vì quan điểm này vẫn
được nhiều người ủng hộ trong suốt chiều dài lịch sử của ngành hải quân,
nên chúng tôi thấy rằng cần phải dẫn ra và lên án. Đó cũng là quan điểm bị
Monk kịch liệt phản đối:
“Vì Hà Lan sống chủ yếu nhờ vào buôn bán, việc cung ứng cho hải quân của họ cũng phụ
thuộc vào buôn bán, và như kinh nghiệm cho thấy, không có gì khiến cho dân chúng tức giận
hơn là gây thiệt hại cho nền thương mại của họ. Bởi vậy, Hoàng thượng phải hướng đến những
việc có thể khuất phục họ một cách có hiệu quả, mà Anh quốc lại ít thiệt hại hơn so với việc
trang bị và mùa hè nào cũng đưa ra biển những hạm đội hùng mạnh như từ trước đến nay… vì
những lí do như thế, nhà vua đã đưa ra quyết định chết người là giải tán những con tàu lớn và
chỉ giữ lại những con tàu nhỏ làm nhiệm vụ tuần tra mà thôi”
.
Hậu quả của lí thuyết kinh tế về chiến tranh như thế mà De Witt, Tổng
tài của Hà Lan, người trước đó một năm đã hạ lệnh thăm dò sông Thames,
đã đưa một lực lượng gồm 60 hay 70 tàu chiến, dưới quyền chỉ huy của De
Ruyter đi vào con sông này. Ngày 14 tháng 6 năm 1667, De Ruyter và đoàn
chiến thuyền của ông tiến đến tận Gravesend, họ phá huỷ hết những con tàu
của Anh đang thả neo ở Chatham và Medway, và chiếm được Sheerness. Ở
London cũng nhìn thấy lửa cháy, đến cuối tháng hạm đội Hà Lan vẫn còn
đóng quân ở cửa sông Thames. Bị đánh một trận như thế, tiếp sau đó là một
trận dịch hạch lớn và vụ hoả hoạn lớn ở London. Charles đồng ý kí hiệp ước
hoà bình. Hiệp ước được kí vào ngày 31 tháng 7 năm 1667 và thường được
gọi là Hiệp ước hoà bình Breda. Hậu quả nghiêm trọng nhất của cuộc chiến
là New York và New Jersey rơi vào tay Anh, và như vậy là Anh đã liên kết
được những khu vực thuộc địa ở Bắc Mỹ lại với nhau.
Trước khi tiếp tục trình bày tiến trình lịch sử thời đó, cũng cần xem xét
cái lí thuyết mà vào năm 1667 đã gây ra cho nước Anh kết quả thảm khốc
như thế, cụ thể là tiến hành chiến tranh chủ yếu bằng cách tàn phá ngành
thương mại của kẻ thù. Kế hoạch này chỉ đòi hỏi phải giữ lại một ít tàu tuần
tiễu có tốc độ cao và dựa vào tính tham lam của dân chúng, để họ trang bị