ANH LÀ AI? - Trang 143

xuống đội cảnh vệ để làm việc trước với họ. Ông Năm hoàn toàn đồng ý
với Lê Vi về kế hoạch ấy. Ông Năm xuống cảng đem theo cả cậu công vụ.
Vốn nổi tiếng tốt bụng, ông muốn cho cậu này tranh thủ về thăm nhà, vì gia
đình cậu ở khá gần cảng.
Nói là hai ngày, nhưng phải qua ngày thứ ba ông Năm mới có thể dứt mọi
công việc để trở về.
Hoàn toàn như một ông nông dân có chút của, đi đâu xa về việc trước tiên
là phải xem lại ngay món của quý ấy, ông Năm vừa mở cửa căn phòng làm
việc của mình đã lao tới chiếc bàn làm việc. Ông mở khóa, hồi hộp lôi tập
tài liệu tối mật về danh mục món “hàng” của Bộ ra coi lại…
Đôi bàn tay thật thà và cả vụng về của ông dường như run run vì hội hộp.
Đôi mắt ông mở căng, gần như gí sát vào tận từng tờ giấy để xem xét.
Lát sau ông thở phào, đặt tập tài liệu xuống bàn. Không hề mất tờ nào. Và
nhất là những dấu bí mật vẫn còn y nguyên. Như vậy chứng tỏ chưa có,
hoặc hoàn toàn không có ai đã đụng vào những tài liệu này. Những nhận xét
ấy lẽ ra có thể làm cho ông vui mới phải, nhưng ngược lại, ông ngẩn ra, có
vẻ ngạc nhiên, rồi dường như lại bực mình nữa. Ông cảm thấy một cái gì đó
như mất thì giờ… Ông chợt quay lại thì thấy một người từ phía mảnh vườn
hoa nhỏ đang mau mắn bước sang. Ông hiểu: Lê Vi thấy ông đã về, nên
chạy sang để tranh thủ báo cáo gấp về mọi việc ở nhà đang triển khai cho
kế hoạch vận chuyển…

4
Lê Vi đang ngồi làm việc một mình trong phòng. Căn phòng hơi tối làm
cho khuôn mặt anh như tối xầm lại. Anh đã ngồi đấy hàng giờ liền, trang
giấy trắng gần như chưa có một dòng nào, ngoài hàng chữ lớn ở đầu trang:
“Kế hoạch triển khai tổ chức bảo vệ đường vận chuyển”.
Chợt có tiếng gõ cửa. Rồi một người trẻ tuổi, vẻ mặt tinh nhanh, đeo quân
hàm trung úy bước vào.
Lê Vi ngẩng đầu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.