ANH LUÔN Ở BÊN EM - Trang 103

Nguyệt nhún vai.

Viên Viên liếc nhìn cô, nửa tin nửa ngờ: “Nếu đúng như chị nói

thì em không thể chần chừ nữa, phải uống thử ngay mới được.” Vừa

nói cô vửa mở gói thuốc đổ ra cốc, nhíu mày uống hết một hơi.

“Vị thế nào?” Vương Nguyệt hỏi dồn.

“Không ngon lắm.” Cô nói thật: “Đắng, lại còn hơi cay nữa...”

“Thuốc đắng dã tật, em cứ đợi đó rồi sẽ khỏi hẳn.” Vương Nguyệt

nhìn thấy sếp mình sắp đi đến từ đằng xa bèn vỗ vỗ đầu Viên Viên

rồi nhanh chóng chạy về chỗ cũ.

***

“Bác sỹ Trình, Trình Bạch!”

Có người gọi hai tiếng, Trình Bạch đứng ở bên cửa sổ mới hoàn

hồn, nhìn Uông Dương đứng bên ngoài cửa.

“Chuyện gì thế?”

“Đại ca, ăn cơm thôi.”

Trình Bạch nhìn đồng hồ treo trên tường, sắp 12 giờ rồi. Anh cầm

di động rồi đứng dậy, hai tay đút túi áo blouse trắng, đi ra cửa rồi

nói: “Chỗ cậu còn Sibeline không?”

“Còn đây, sao vậy? Đau đầu?”

“Hơi hơi.” Anh giơ tay vươn ra sau ấn vào huyệt Thiên Trụ sau

đầu.

Hai người đi đến nhà ăn, lúc mua xong đồ ăn ngồi xuống, Uông

Dương nhìn trái nhìn phải rồi nhướn mày nói: “Bác sỹ Trình, cậu

biết bệnh viện chúng ta có bao nhiêu mỹ nhân đã chấm cậu không?”

Trình Bạch đang ăn thức ăn trong đĩa, ngón tay cầm đũa thon dài

sạch sẽ như lúc anh cầm dao phẫu thuật.

Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn Uông Dương, giọng nói không chút

hứng thú: “Bác sỹ Uông, anh cũng đâu kém, cần gì phải nói tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.