ANH LUÔN Ở BÊN EM - Trang 110

đã làm phản, mà phản thì đã sao? Dưới suối vàng lại có đôi có cặp.

Nay một mình ta ở đây an ổn, tự hỏi quãng đời còn lại còn có ý

nghĩa gì nữa? Chỉ đành rơi ngàn giọt lệ, buồn ngàn nỗi, trong thế

gian, nỗi hận này làm sao mới được khỏa lấp?'

Khoảnh khắc đó anh đứng trong phòng khách, không hề nhúc

nhích, lục phủ ngũ tạng như bị lời ca ảnh hưởng, trái tim thắt lại.

Cảm giác này, giống hệt cảm giác anh cảm thấy với người trong

mơ.

Là hối hận, là không nỡ xa, là nỗi nhớ...

Anh càng ngày càng tin đây chính là ký ức kiếp trước của mình.

Anh không thể không tin.

Phó Bắc Thần xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau nhức không

ngừng, chuẩn bị đi tắm một chút. Sau đó lúc chuẩn bị chìm vào giấc

ngủ nhờ hiệu quả của thuốc thì di động vang, anh cầm di động đang

đặt bên túi, là ba gọi.

“Ba?”

“Ừ... Không phải là đi sinh nhật Thẩm Du à? Sao lại yên lặng thế?”

Giọng giáo sư Phó đầy khí thế.

Phó Bắc Thần cố gắng vực lại tinh thần: “Con hơi mệt nên về sớm.

Tối nay con ở phòng bên chung cư, ba có chuyện ạ?”

Giáo sư Phó đáp: “Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là lần

trước cái cô nhóc biên tập của Truyền Thừa - Trình Viên Viên ấy, con

còn nhớ không?”

Nghe tới tên cô, đầu óc Phó Bắc Thần liền tỉnh táo hơn nửa: “Cô

ấy sao?”

“Con lo gì chứ?” Giáo sư Phó cười ha hả, “Ba vừa gọi điện nhưng

nó tắt máy rồi. Bản thảo cho kỳ đầu ba đã viết xong, hay là ngày mai

con tới đưa cho nó giúp ba đi. Con có xe, đi cũng tiện.” Giáo sư Phó

viết bài luôn bằng giấy bút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.