ANH LUÔN Ở BÊN EM - Trang 14

Chương 2 - Chiếc bình và giấc mơ

Ngày hôm sau, Viên Viên đã dậy từ rất sớm vì buổi sáng chú

Thắng Hoa sẽ đưa mẹ và cô đi bệnh viện. Lúc ra khỏi phòng, cô bất

giác liếc sang căn phòng bên cạnh, cửa phòng Trình Bạch đóng chặt,

nếu thói quen của anh vẫn chưa đổi thì chắc đã đi tập thể dục rồi.

Ăn sáng xong, Trình Thắng Hoa đưa hai mẹ con tới viện, vì việc

buôn bán dược liệu của ông bận rộn nên ông không nán lại lâu.

Lúc Trình Thắng Hoa đi, Đới Thục Phân liền tiễn ông.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại mỗi Viên Viên cùng bà nội. Bà đang

nằm yên trên giường, không còn vung tay vung chân hay mắng

nhiếc gì nữa.

Nhà Trình Viên Viên có thể nói là bất hạnh. Ông cô mất sớm, bà

nội một tay nuôi lớn ba cô, sau đó tiễn ba đi lính, nhìn ba cưới vợ, lại

nhìn ba trở thành một người cha, sau cùng nhìn ba biến thành một

cái xác lạnh lẽo, lẳng lặng nằm bên bờ sông. Bà luôn không thích nổi

mẹ cô, thái độ thường thấy nhất của bà với mẹ chính là trầm mặc.

Sau khi ba cô qua đời, bà liền không ngừng mắng nhiếc, thậm chí

đánh đập mẹ cô, nhưng sau đó lại tiếp tục trầm mặc, mà có vẻ còn

chẳng nhớ trước đó mình đã làm gì.

Mỗi lần cô nhớ lại tình cảnh gia đình mình, cô đều cảm thấy buồn.

Mẹ cô vì không muốn cô lớn lên trong hoàn cảnh đó, cũng không

muốn ngăn trở tương lai của cô nên khi chú Thắng Hoa nói với mẹ

rằng có thể giúp đưa cô đến thành phố này học, mẹ liền đồng ý, dù

bà vốn dĩ không muốn làm phiền người khác chút nào.

Viên Viên không biết mình có cảm xúc như thế nào về bà nội. Là

người thân, nhưng lại không thân. Muốn hận bà, nhưng nhìn thấy

bà cụ già nua, cơ thể gầy yếu nằm trên giường bệnh, cô không thể

nào mà hận cho được.

Lúc này Viên Viên bỗng nhìn thấy bà nội khẽ ngẩng đầu, miệng

lẩm bà lẩm bẩm: “Chiếc bình... Tôi... xin lỗi...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.