ANH LUÔN Ở BÊN EM - Trang 213

“Không phải chứ, anh không thấy em mới đúng.” Cô giơ tay lên

xoa xoa vành tai, bật cười, sau đó lùi về một bước và đưa chiếc lá

đến trước mặt anh: “Này, tặng anh cái lá bùa này đấy.”

Anh nhận lấy: “Lá che ve*? Nếu là em tặng thì anh liền giữ lại.”

Anh nhét chiếc lá rụng vào túi quần.

(* Ve thường trốn dưới lá để mấy loại chim không nhìn thấy)

“Sao anh đến sớm thế này?”

“Anh đến ngắm mặt trời mọc, thật ra cảnh mặt trời mọc ở hồ

Chiều tà còn đẹp hơn cảnh mặt trời lặn.” Anh ngừng một lát rồi nói

tiếp: “Hơn nữa mặt trời mọc còn tượng trưng cho hy vọng.”

“Ừ.”

“Đi thôi.”

“Vâng.” Viên Viên muốn nắm tay nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi, chỉ

một giây sau, tay của cô liền được nắm lấy, cô nhìn sang anh.

Anh nhìn thẳng phía trước: “Anh không chơi yêu trộm.”

Viên Viên bật cười, cúi đầu nhìn bàn tay đang được anh nắm lấy.

Cảm giác như miếng bánh gato đầu tiên trong ký ức ba mua cho, rất

muốn cắn một miếng nhưng lại không nỡ. Hiện giờ bánh đã đưa vào

miệng, đã ăn, thấy rất ngọt, ngọt ngào đến mức cô ngại ngùng.

“Sao em cũng tới sớm như vậy?” Anh hỏi tinh nghịch.

“Em...” Có chết cũng không thể bảo là cô không ngủ được, Viên

Viên lanh lợi đáp: “Em cũng muốn ngắm mặt trời mọc, chỉ là... ngủ

say quá nên dậy muộn. Lần sau chắc chắc em sẽ đến sớm hơn anh.”

Anh giơ tay còn lại lên vuốt ve tóc cô: “Dậy muộn hơn nữa cũng

không cần vội, anh sẽ luôn đợi em.”

“Ừ.” Viên Viên nhìn người trước mặt, cô rất hạnh phúc, lại cảm

thấy như tất cả quá thuận lợi, khiến cô âm thầm hoang mang.

Cứ đi rồi lại nghỉ, dạo quanh hồ Chiều tà gần hai tiếng. Trước đó

Phó Bắc Thần hỏi cô có khát không, cô không thấy khát, nhưng lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.