ANH LUÔN Ở BÊN EM - Trang 25

Viên Viên tự nhủ, lão Trương mà ông nhắc chắc là chủ biên

Trương Việt Nhân? Thế là cô cũng cười cười theo.

Sau đó, Cao Linh có vẻ như nhớ ra chuyện gì, mặt mày lại hớn hở

hẳn: “Nhưng mà mai chắc tôi có thể đền bù cho cháu đấy!”

Đền bù? Lẽ nào định tặng cho cô một bộ đồ sứ nung bằng củi?

Vậy thì cô cũng không thất vọng đâu, vì nghe nói tuy chỉ là mấy cái

chén nho nhỏ nhưng có giá hàng mấy vạn (mấy chục triệu VND)!

Ánh mắt cô hơi sáng lên, nhưng miệng vẫn đáp: “Không sao đâu ạ,

thầy Cao là người bận rộn, hôm nay cháu đến cũng được các chú bác

ở đây chỉ cho khá nhiều thứ, biết thêm nhiều kiến thức.”

Cao Linh không tiếp lời, chỉ cười cười rồi nói: “Giờ đã không còn

sớm nữa, tôi đưa cháu đi ăn cơm tối?”

Xem ra ông không muốn nói rõ ra, Viên Viên thấy ông khá thú vị

nên liền gật đầu, ý là nghe theo ý ông.

Ngày hôm sau, sau khi cô biết ông chủ Cao bồi thường cho cô thứ

gì thì cô cảm giác sâu sắc được rằng mình quả là một người dung

tục. Cái mà Cao Linh gọi là bồi thường hoàn toàn không phải là chén

sứ nung củi mấy vạn gì cả, mà là đưa cô đi gặp một vị “danh nhân”

trong giới gốm sứ.

“Kể ra thì, Phó tiên sinh cũng là người Thanh Hải chúng ta. Trước

đây luôn du học ở châu Âu, mới về nước không lâu. Cậu ta nghiên

cứu tác dụng của gốm sứ, mà những người làm về lĩnh vực này

trong nước không nhiều, vậy nên vừa về liền được chú ý...”

Nghe Cao Linh nói thao thao bất tuyệt về vị Phó tiên sinh, Viên

Viên không khỏi tự nhủ: Xem ra người này cũng không phải người

thường, vậy mới có thể làm ông chủ Cao nhiều tiền, có địa vị trong

ngành công nghiệp gốm sứ sùng bái đến thế.

Nhưng cô cũng cảm kích Cao Linh thật lòng, vốn dĩ ông ta một

mình hẹn với Phó tiên sinh, nay lại mang theo cả cô, nói là muốn để

cô giao lưu với người ấy, nhất định cô sẽ thu hoạch được nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.