ANH LUÔN Ở BÊN EM - Trang 286

Phó Nguyên Tranh nhìn hắn, nhìn khuôn mặt giống mình tới bảy

tám phần kia, đến nay, vì bệnh mà hai người giống nhau đã tới chín

phần.

“Chuyện gì vậy?” Giọng Phó Nguyên Tranh rất khàn, như nếm

phải than hồng mà bị mất giọng.

“Phụ thân tự xin đi Tiên Phong doanh, tiếc là da ngựa bọc thây.

Do thân bị vùi dưới lớp đá nên không còn được nguyên vẹn.” Phó

Nguyên Đạc gắng sức thuật lại một cách bình tĩnh, nhưng vẫn không

kiềm nén được sự run rẩy.

Phó Nguyên Tranh quỳ xuống, dập đầu trước linh cữu, lại thắp

hương: “Nếu thúc thúc đã vì nước mà bỏ mình, vậy sao cảnh tượng

trong nhà lại thê lương thế này?” Hắn không thể hiểu nổi.

“Phụ thân đã đợi lâu lắm rồi, thời cơ lần này không tốt, nhưng

người không đợi nổi nữa. Thật ra đệ cũng biết mà, chỉ có nhà họ Phó

mới muốn triều đình thu phục lại đất đai đã mất. Nhưng đến cùng

thì một Gia Thuần cũng không đủ để lay động lập trường của cả họ

ngoại nàng.” Phó Nguyên Đạc chớp mắt, nhưng trong mắt hắn đã

không còn nước mắt nữa.

Ngày nay, cửa nát nhà tan, hắn không muốn một mình giữ nhiều

bí mật như vậy nữa. Nếu Phó Nguyên Tranh đã tới, vậy thì nói ra

cho hắn biết.

“Lục đệ, đệ còn nhớ Phùng Thanh?”

“Nhị công tử nhà Viên ngoại lang Công bộ?”

“Chính hắn. Hồi đó đệ cho rằng ta đã ra tay khiến hắn ngã ngựa,

ta không phủ nhận, nhưng cũng không hề thừa nhận.”

Phó Nguyên Tranh liền nhìn sang hắn, hắn bỏ thêm vài tờ giấy

vàng đốt trước linh cữu, tiếp tục nói: “Chuyện ngã ngựa hôm đó

đúng là ngoài ý muốn, mà ta, chỉ muốn mượn việc này để làm đệ nợ

ta.”

“Vì sao?” Phó Nguyên Tranh không hiểu nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.