ANH LUÔN Ở BÊN EM - Trang 44

Phó Gia Thanh, sinh trong những năm bốn mươi, tốt nghiệp khoa

lịch sử chính quy, thạc sỹ văn học cổ đại, tiến sỹ văn hiến học (ngành

nghiên cứu các ngôn ngữ và văn thư cổ), những đại học ông từng

học đều là những trường nức tiếng tại Trung Quốc. Hiện ông là một

trong số ít nhà nghiên cứu trong nước về Đôn Hoàng học.

Thể nào mà Phó Bắc Thần còn trẻ mà giỏi như vậy, hóa ra đều do

gốc từ gia đình cả. Viên Viên thầm nghĩ, ngày nhỏ mẹ cô kể chuyện

cho cô nghe, kể Nữ Oa tạo người, có người được bà nặn nên, có

người được sợi dây quất ra.* Xem ra nhà họ Phó là được Nữ Oa tự

nặn, thật là ngưỡng mộ không kể sao cho hết.

(Ban đầu Nữ Oa tự nặn người nhưng sau đó, do trời đất quá rộng,

bà không thể nặn ra hết mọi người nên bà nghĩ ra một cách nhanh

hơn: dùng một dây mây quất xuống bùn rồi quất lên mặt đất. Số bùn

bắn ra đều biến thành người.)

Hôm nay xem xong tài liệu về giáo sư Phó Gia Thanh, Viên Viên

đi ra khỏi tòa nhà trung tâm tòa soạn thì đã là tám giờ tối. Thành

phố Thanh Hải dù sao cũng là một thành phố lớn, mà tòa nhà này lại

là tòa nhà lâu năm nằm ở khu vực phồn hoa nội thành, cho nên trời

đã tối nhưng đèn điện vẫn sáng ngời, giống như không có sự khác

biệt giữa ngày và đêm.

Viên Viên chuẩn bị ra đầu đường bắt taxi vì xe buýt cô cần giờ

này đã không chạy nữa, chợt thấy một bóng người quen thuộc đi tới.

Là Trương Việt Nhân cả chiều không gặp. Cô lịch sự gọi một

tiếng: “Chủ biên!”

Trương Việt Nhân nhìn thấy cô, khuôn mặt hơi ngạc nhiên: “Sao

về muộn thế này?”

“Vâng.”

Trương Việt Nhân cũng tự nhận ra ông giao việc cho cấp dưới khá

nặng, nhưng giọng nói vẫn không hề mang chút cảm xúc: “Khi về

nhớ cẩn thận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.