ANH LUÔN Ở BÊN EM - Trang 63

Phó Bắc Thần khởi động xe, thấy cô vẫn ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ

thì liền nghiêng người sang, vươn tay kéo dây an toàn rồi thắt cho

cô. Đến khi Viên Viên hoàn hồn thì anh đang cách cô cực gần. Trên

người Phó Bắc Thần có mùi hương thanh thanh làm cả người cô

cứng đờ, cô còn nghe rõ được tiếng trái tim mình đập. Viên Viên liền

ngoảnh mặt sang một bên.

“Cảm ơn...”

“Không cần khách sáo.”

Hơi thở hơi nóng phả qua tai, làm tai cô ửng đỏ.

***

Lúc về đến phòng làm việc Viên Viên mới nhớ ra mình đã quên

mua đồ ăn cho đồng nghiệp.

Vương Nguyệt nhìn Trình Viên Viên hai tay trống không đứng

trước mặt mình, thở dài, chán nản nói: “Nhớ khi nào như thật như

mơ, dặn người lúc về nhớ mua chút đồ ăn, nguời thì nháy mắt là

quên luôn, coi tôi chỉ như hạt cát. Ai dà, thời gian trôi như nước chảy

không để lại dấu vết, thôi em đi đi.”

Quả là làm về thơ nên không như người thường nha, Viên Viên tự

nhủ.

Vậy là Viên Viên bình tĩnh bỏ đi.

Vương Nguyệt hét lên đằng sau lưng cô: “Lần sau mà quên nữa

thì chị giết đấy!”

Tối đó cô đi làm về chưa bao lâu thì Trình Bạch cũng về. Dì Chu

đang đóng cửa bếp xào nấu. Viên Viên trông anh không được vui thì

định rón rén lên tầng, không ngờ Trình Bạch lên tiếng: “Lần trước,

người đưa em về từ trấn Cảnh Đức là Phó Bắc Thần? ‘Bạn trai’ em là

Phó Bắc Thần?”

Vẻ mặt anh ta rất bình thản nhưng cô lại bị anh nhìn đến sởn tóc

gáy, như trời sắp giết cô, cô to gan, trả lời ngược với lương tâm:

“Nếu đúng thì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.